Rõ ràng là một đoạn đường cực kỳ ngắn, Thủy Mộ Hàn ôm Bối Kỳ đi cực kỳ chậm, bước chân của anh cũng vô cùng nặng nề. Không biết có phải máy lạnh trong nhà bị hư không, anh luôn cảm thấy nóng vô cùng.
Bối Kỳ không nặng, anh cũng thường bế cô lên lầu như thế này, đêm nay, không hiểu sao anh cảm thấy tốn sức, hơi thở cũng bắt đầu có chút không ổn.
Không tự giác, trán anh chảy ra mồ hôi mịn, lưng cũng hơi ướt rồi.
Đặt Bối Kỳ lên giường, vô duyên vô cớ, Thủy Mộ Hàn cảm thấy trống rỗng, bị nỗi cô đơn xâm chiếm càng khiến anh thêm hỗn loạn, khó chịu.
“Hàn, em… em muốn vào nhà vệ sinh, anh ôm em qua đó đi.” Thủy Mộ Hàn định đắp chăn cho Bối Kỳ, bàn tay nhỏ của cô nắm chặt bàn tay to của anh, đôi mắt giảo hoạt lóe lên nhìn chằm chằm anh. Giọng nói của cô mềm nhỏ, cô lại còn khó xử cười duyên với anh, lộ ra thần thái mê hoặc.
Cảm giác của Thủy Mộ Hàn mất không chế, anh gật đầu.
Bàn tay to đột nhiên được cảm giác mát mẻ bao trùm, anh không tự giác thoải mái mà thở phào một hơi, “Aizz….”
Ôm Bối Kỳ vào phòng tắm, cho dù Thủy Mộ Hàn đã lùi ra ngoài đứng ở cửa chờ, với anh mà nói quả thực là giày vò. Anh ra sức nới lỏng cổ áo ra, áo sơ mi cũng rộng mở, lộ ra cơ ngực mê người.
“Hàn, em xong rồi, anh vào đi.”
Thủy Mộ Hàn sửng sốt một phen mới mở cửa ôm Bối Kỳ ra.
“Hàn, em muốn anh ngủ với em. Tối hôm qua em mơ thấy ác mộng, em sợ tối nay lại mơ thấy, em thật sự rất sợ!” Bối Kỳ vòng tay qua cổ Thủy Mộ Hàn, đôi má dán vào cơ ngực trần trụi của anh.
Chết tiệt, hành động không để tâm này với anh mà nói không thể nghi ngờ là một lời mời cám dỗ.
Thoáng chốc suy nghĩ của Thủy Mộ Hàn lộn xộn, anh đặt Bối Kỳ xuống, sau đó anh cũng nằm lên ôm cô. Một lúc lâu, anh càng thêm khó chịu, vừa nóng vừa mát, quả thực là hai tầng lửa băng.
“Hàn, anh thật tốt…” Nói xong, Bối Kỳ hơi xoay người chiếm lấy đôi môi mỏng gợi cảm của Thủy Mộ Hàn, chậm rãi mổ hôn.
Một dòng điện thoáng chốc chạy khắp toàn thân, khát vọng càng gào thét, hai tròng mắt Thủy Mộ Hàn đột nhiên trở nên đen thui. Kìm lòng không đậu, anh hôn lại cô, nụ hôn nhỏ vụn từ từ thêm sâu sắc.
Lúc bàn tay nhỏ của Bối Kỳ chui vào trong cổ áo anh không ngoan ngoãn ngọ nguậy, theo bản năng, Thủy Mộ Hàn như bị một dòng điện đánh trúng, bỗng nhiên, anh đẩy cô ra.
Anh khẩn trương đứng dậy xuống giường, cũng cài lại nút áo sơ mi.
“Bối Kỳ, em ngủ trước đi, anh đi xem Duệ Duệ. Buổi tối thằng bé luôn đá chăn, anh sợ nó bị cảm lạnh.”
Nói xong, Thủy Mộ Hàn xoay người bước đi.
“Hàn… thằng bé không phải có bảo mẫu chăm sao? Em phải làm sao bây giờ, buổi tối em sẽ gặp ác mộng.”
Thủy Mộ Hàn chỉ ngớ ra một phen, bàn tay cầm tay nắm cửa do dự vài giây, anh vẫn mở cửa ra, “Anh đổ mồ hôi, ẩm dướt dinh dính, rất khó chịu. Anh đi tắm trước một cái, anh bảo chị Phương qua ở cùng em.”
Anh không ngoái đầu nhìn lại, tuyệt nhiên đóng cửa bỏ đi.
Bối Kỳ nghe được tiếng bước chân anh đi rất vội, ‘bịch bịch bịch’, tiếng bước chân xuống lầu trong đêm vắng văng vẳng vang dội.
“Thủy Mộ Hàn… anh khốn kiếp!”
Anh rõ sàng đã có phản ứng, anh lại vẫn đẩy cô ra. Anh không muốn chạm vào cô, bọn họ đã sắp rồi. Đôi mắt Bối Kỳ cực kỳ u oán, trong lòng dấy lên ngọn lửa giận không tên, răng cũng nghiến ken két. Hai tay hung hăng nắm chặt ga giường, khớp ngón tay trở nên trắng bệch không tự giác run rẩy.
——————-
Không bao lâu, Bối Kỳ liền nghe được tiếng xe nổ máy, hơn nữa tiếng xe cũng càng lúc càng xa. Đến sau cùng biến mất không còn tăm hơi.
Hai tròng mắt lấp lánh lửa giận, cơ mặt cô hung dữ nặng nề cứng ngắc giống như khuôn mặt phẫu thuật bị thất bại vậy.
Một đám rắn chẳng những phá hoại trong tiệm mà còn phải chỉnh sửa cả mặt tiền, mấy ngày nay Hoa Thiên Tầm chạy đôn chạy đáo cũng rất mệt. Cô liền đi ngủ sớm, tính sáng sớm ngày mai đi tới chợ hoa và cây cảnh đặt hàng.
Thình lình, ngoài cửa nhà vang lên tiếng đập cửa kéo dài dồn dập, đánh thức cô dậy.
Tên đáng ghét nào không biết điều lại đi gõ cửa nửa đêm như vậy?
Hoa Thiên Tầm thầm mắng trong lòng, mới lười biếng lim dim mở đôi mắt buồn ngủ, dụi dụi mắt mới lấy điện thoại qua nhìn một cái.
Ồ… hóa ra không phải người ta trễ là cô ngủ quá sớm, hiện tại mới hơn mười giờ tối, cô tưởng rằng nửa đêm rồi.
Mặc đại quần dài, mặc thêm áo sơ mi ca rô, Hoa Thiên Tầm vừa ngáp vừa đi mở cửa.
“Ai vậy?”
Phòng cô thuê này là căn phòng có phần lâu đời, các biện pháp bảo vệ đương nhiên không được như những chung cư mới, như nhà của cô, ngay cả mắt mèo trước cửa cũng không có.
Hoa Thiên Tầm vừa mở cửa, rõ ràng nhìn thấy Thủy Mộ Hàn sắc mặt phiếm hồng, anh tùy tiện đi vào.
Đêm nay cơn gió nào thổi vậy, vậy mà thổi tên đáng ghét này tới.
Nhíu mày lại, Hoa Thiên Tầm đóng cửa, tức giận hừ lạnh: “Anh Thủy, đã trễ thế này tìm đến có việc sao?”
“…”
Lịch sự, Hoa Thiên Tầm vẫn rót cho anh ly nước.
Đôi mắt đen thui nheo lại, Thủy Mộ Hàn có phần không vui trừng mắt Hoa Thiên Tầm, tóc xõa, rối loạn như ổ gà.
Anh thật muốn chải lại tóc cho cô, nhìn như vậy thật là ngứa mắt.
Khốn kiếp, đến rồi cũng không nói lời nào, chảnh cái gì.
Đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo không khỏi toát ra vẻ xem thường, “Anh thích ở bao lâu thì ở, tôi muốn đi ngủ. Chút nữa anh đi nhớ đóng cửa lại giúp tôi. Nếu anh chạy đoạn đường xa như vậy đến đây chỉ để muốn tôi cảm ơn anh chuyện xảy ra mấy ngày trước thì bây giờ tôi sẽ nói tiếng cảm ơn với anh.”
Tiếng nói vừa ngừng, Hoa Thiên Tầm đi về phòng ngủ.
Thủy Mộ Hàn chỉ liếc mắt một cái đã xem xong nhà cô. Căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ, trang trí có chút cổ xưa nhưng vẫn rất gọn gàng.
Hoa Thiên Tầm vào phòng ngủ, cô muốn đóng cửa, bàn tay to của Thủy Mộ Hàn chèn vào, cũng lách người vào.
“Thủy Mộ Hàn, đêm nay anh động kinh rồi hả? Anh tới làm gì?”
Thủy Mộ Hàn nhìn chằm chằm Hoa Thiên Tầm, anh không hé răng.
Anh rất không vừa ý cô mặc quần dài cùng áo sơ mi, dưới lớp vải đó là dáng người trắng ngần anh đã nhìn qua, hoàn toàn bị cách ăn mặc qua loa này che giấu đi.
Anh có một loại kích thích muốn xé nát!
Con ngươi đen chớp chớp, anh bỗng dưng ôm lấy Hoa Thiên Tầm ném lên giường, sau đó thân hình cao lớn nóng bỏng áp tới. Không thể khống chế, anh vùi đầu vào cổ cô dồn dập gặm cắn.
Cho dù cách một lớp áo sơ mi, Hoa Thiên Tầm vẫn cảm thấy thân nhiệt trên người Thủy Mộ Hàn.
“Này… Thủy Mộ Hàn, anh sốt sao?” Hoa Thiên Tầm vỗ vai anh, cũng dùng lực tóm lấy đầu anh.
“Cô mới sốt!” Nói xong, anh lại muốn cúi đầu xuống.
Hoa Thiên Tầm ngăn cản, cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Anh muốn?”
“…”
“Anh cho tôi là gái, anh muốn chơi gái thì chơi sao?”
“…”
“Thủy Mộ Hàn, anh cút cho tôi! Anh muốn, tìm vị hôn thê của anh đi. Tôi với anh đã ly hôn, anh và tôi nửa xu quan hệ cũng không có. Anh muốn, tôi không có cái nghĩa vụ phải giao nộp thuế nông nghiệp cho anh.”
Không nói một tiếng, có ý gì?
Tưởng cô dễ khi dễ sao?
Mấy ngày trước xảy ra chuyện kia, anh không phải rất khí phách ném cho cô một tờ chi phiếu nói tiền thanh toán sao?
Khốn kiếp!
“Thủy Mộ Hàn, mẹ nó, anh cũng đê tiện như vậy!” Hoa Thiên Tầm hèn mọn trừng mắt nhìn anh.
Đúng nha, không biết thế nào, đêm nay anh thật sự rất đê tiện.
Anh hôn Bối Kỳ, nếu không phải xúc cảm bàn tay kia của cô rất khác biệt…. Chết tiệt, anh liền nhớ rõ…
Cô ấy không phải cô, anh làm không nổi nữa, anh bỏ chạy.
Lên xe, cũng không để ý liền đến nhà cô.
“Đứng lên, lăn ra khỏi nhà tôi, tôi muốn đi ngủ.” Hoa Thiên Tầm vừa giận vừa hờn, sự tức giận của cô hoàn toàn biểu lộ trong tiếng gào thét.
Nheo lại đôi mắt tràn ngập tà mị, tay cô thật lạnh, áp sát vào thân thể cô càng thoải mái, bị giày vò tới vô cùng khó chịu, Thủy Mộ Hàn liều lĩnh hôn tiếp, áp chặt lên cánh môi Hoa Thiên Tầm.
Anh nghĩ không được nhiều như vậy, trời mới biết hiện tại anh đang có cảm giác muốn đến chết.
“Ưm ưm ưm…” Hoa Thiên Tầm đánh lung tung lên người Thủy Mộ Hàn, anh thật sự rất nóng, đúng là phòng cô không có bật điều hòa nhưng không đến mức nóng tới đổ mồ hôi.
Giống cảm giác dòng nước cam lộ lâu ngày, Thủy Mộ Hàn không khống chế được nhấm nháp ngọt ngào của cô, tham lam hít lấy hơi thở của cô.
Toàn thân anh nóng bức, anh muốn nhiều hơn…
Quần dài vướng víu, áo sơ mi kín kẽ, thật chán ghét. Anh không để ý xé rách đi.
Theo đường cong, làn môi mỏng ẩm ướt uống lượn xuống, chuyển vào công kích trận địa, để lại dấu ấn của anh.
Hoa Thiên Tầm vừa được tự do hít thở, cô thở gấp mấy hơi, sau đó dùng lực kéo Thủy Mộ Hàn.
“Này, anh có ý gì? Anh sắp kết hôn với người phụ nữ khác rồi nha.”
“Tôi rất khó chịu, chỗ đó đau quá.. Toàn thân tôi nóng quá…” Thủy Mộ Hàn hỏi một đằng trả lời một nẻo, mi tâm anh nhíu chặt, híp hai tròng mắt thống khổ nhìn Hoa Thiên Tầm.
Không biết từ lúc nào, áo sơ mi anh đều đã mở ra, lộ ra cơ bụng màu lúa mạch dụ người. Hơi thở của anh vô cùng nóng bỏng, dồn dập.
Nhìn anh như vậy, không tự chủ được, trái tim Hoa Thiên Tầm nhói lên.
Ngay tại lúc cô sững sờ, Thủy Mộ Hàn lại vùi vào giữa ngực cô.
“Thủy Mộ Hàn, tôi có điều kiện. Tôi có thể cho anh, nhưng về sau tôi muốn tới thăm Duệ Duệ lúc nào cũng được.”