Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 158: Chột Dạ




Thủy Mộ Hàn chỉ lo bá đạo đưa tay dò xét thâm nhập, đoạt lấy… bởi vì người Hoa Thiên Tầm thật lạnh, có thể làm giảm bớt thống khổ cùng khó chịu của anh. Chỉ cảm thấy một luồng điện quen thuộc chạy trong người, Hoa Thiên Tầm cũng bắt đầu nóng lên, Thủy Mộ Hàn không hé răng, cô coi như anh ngầm đồng ý rồi.

Nhìn bộ dáng nhẫn nhịn của Thủy Mộ Hàn, cô cho rằng anh sẽ giống lần trước chỉ lo thô bạo, hoàn toàn không để tâm tới cảm thụ của cô. Nhưng ngoài ý muốn, lần này anh lại nhẹ nhàng hơn trước một chút, giống như muốn chiều ý cô, lấy lòng cô.


Hiện tại vô cùng khác biệt, Thủy Mộ Hàn chủ động hôn cánh môi Hoa Thiên Tầm, anh muốn thêm nữa, cũng đặc biệt dồn dập. Thân thể nóng bỏng xinh đẹp hấp dẫn của cô bị dục cảm nhuộm hồng, cảm quan thị giác còn mê người hơn xúc giác.

Có lẽ anh cũng không bá đạo chiếm lấy cho mình, bài xích trong lòng Hoa Thiên Tầm dần dần tan biến.

Vào lúc cánh môi anh tăng nhiệt, thân thể cô giống như bắt lửa, sự rụt rè đã không thắng lại cảm giác chân thật trong lòng cùng sự đột kích bất ngờ của bản năng.

Dần dần, cô phối hợp với tiết tấu của anh.

Đau đớn cùng khó chịu khiến cho dục vọng của anh như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cũng không thể cứu vãn…

————–

Hoa Thiên Tầm thật không ngờ Thủy Mộ Hàn thậm chí có sức khỏe kinh người, đến sau cùng, cô đã xụi lơ như một vũng nước xuân mặc anh bài bố, vét sạch thân thể, anh còn đang vui vẻ không mỏi mệt đòi lấy. Cho dù là bọn họ trước kia, anh cực kỳ săn sóc cô, chưa từng để cô mệt như vậy.

Sắc trời gần ửng sáng anh mới để cho cô ngủ say, sau khi anh xoay người cũng nằm ngủ bên cạnh cô, lại theo quán tính ôm cô vào lòng.


Vừa tỉnh ngủ, toàn thân Thủy Mộ Hàn thư sướng duỗi người, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác nhếch lên. Nhìn điện thoại, đã gần giữa trưa, hơn nữa, điện thoại đã chuyển sang chế độ rung cũng thông báo nhắc nhở có mấy cuộc gọi nhỡ.

Có Duệ Duệ, có mẹ anh, mà nhiều hơn chính là Bối Kỳ.

Tuy anh hôm nay hứa sẽ ra sân bay với Bối Kỳ đón mẹ và bà ngoại cô, anh cũng đã sắp xếp xong toàn bộ, thế nhưng anh cũng không đến mức ngủ trễ như vậy mới tỉnh chứ. Không vui nhíu nhíu mày, anh đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Trên người anh dinh dính, lại còn cái cảm giác không sạch sẽ sau cơn dục vọng, anh vô cùng không thích hương vị trên người mình. Hơn nữa, lại còn lưu lại hương vị của Hoa Thiên Tầm, không hiểu sao anh vội vã muốn tẩy đi.

Trái tim, bỗng nhiên có chút trống rỗng!

Không thể không thừa nhận, mặc dù Hoa Thiên Tầm không trang điểm, khuôn mặt cô vẫn rất đẹp, vẫn thanh thuần thoát tục như lúc trước anh nhìn thấy cô, giống như thiên sứ giáng trần, tự nhiên mà mang theo cảm giác thân thiết, làm cho người ta mặc dù từ xa nhìn cũng nhịn không được muốn tìm tòi nghiên cứu.

Với anh mà nói, cô đẹp như đóa ngọc lan trắng, cho dù chỉ có một cũng có thể tỏa ra mùi hương thơm mát mê hoặc lòng người. Mà lúc cô bốc cháy đỏ rực như một đống lửa, lại giống đóa hoa hồng đỏ, kiều kiễm mà không tầm thường.


Da thịt cô trơn nhẵn non mềm, thân thể trắng nõn, mông tròn, còn có chỗ kia đáng chết chật khít, bề ngoài mộc mạc tuyệt đối là cất giấu một thân thể nóng bỏng.

Thủy Mộ Hàn vừa tắm nước ấm, suy nghĩ của anh lại còn đắm chìm trong cảm giác sung sướng thỏa mãn.

Tắm sạch, nhìn không ra tâm tình anh có gì không tốt, vậy mà lại không kìm được khe khẽ hát.

Tắt vòi nước xong, hạ thân anh chỉ quấn một cái khăn tắm, tùy tiện đi ra, đuôi tóc anh vẫn còn nhỏ nước.

Nhìn qua phía ghế, quần áo của anh đã sớm ủi phẳng, đã không có vết nhăn. Ngớ ra một phen, anh vẫn mặc quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ.

Ngay lập tức một mùi thơm xông vào mũi, bụng hơi đói lập tức kêu ọt ọt. Không để ý tới việc gọi lại mấy cuộc gọi nhỡ, Thủy Mộ Hàn lần theo mùi hương.

Hoa Thiên Tầm làm đồ ăn rất ngon, tuy chỉ là mấy món ăn gia đình, hương vị kia so với đầu bếp quả thực không kém.

Hoa Thiên Tầm đang ăn cơm, cô nhìn chằm chằm Thủy Mộ Hàn, nuốt đồ ăn trong miệng xong, cô thăm dò hỏi, “Thủy Mộ Hàn, hôm nay tôi không tới chợ nhập hoa về, tôi rảnh, chút nữa tôi đi đón Duệ Duệ tan học, sau khi ăn cơm tối với thằng bé xong sẽ đưa nó về.”

“Không được, mỗi tháng chỉ có thể gặp một lần, bây giờ còn chưa tới cuối tháng.” Thủy Mộ Hàn không chút do dự cự tuyệt giống như chuyện tối qua căn bản không xảy ra, anh vẫn tiếp tục ăn cơm.

Vẻ mặt anh hững hờ, khóe miệng nhếch lên vô tình lạnh lùng như tuyết ngàn năm.

“Thủy Mộ Hàn, anh tính lật lọng sao? Thái độ tối hôm qua của anh cũng không phải thế này.” Đôi mắt đẹp tóe lửa, Hoa Thiên Tầm tức giận trừng mắt anh biện hộ.

“Tôi có nói đồng ý với cô sao?” Giọng nói thanh lãnh, Thủy Mộ Hàn vô cảm tiếp tục ăn cơm của anh.

“Nhưng anh ngầm đồng ý rồi.”

“Cái đó là do cô tự cho là vậy mà thôi.”

“Vậy anh hiện tại ăn xong không trả tiền, đúng không?”

“…”

“Vô sỉ khốn kiếp! Đặt chén đũa xuống lăn ra khỏi nhà tôi!” Hoa Thiên Tầm hồng hộc gầm thét, mắt cô hung tợn trừng Thủy Mộ Hàn.

Thấy anh còn mặt dày ăn đồ của cô, cơn giận vừa bộc phát ra, cô đứng lên cướp lấy chén đũa của anh.

“Tôi thà đổ cho chó ăn còn hơn để cho loại người máu lạnh không tim không phổi như anh ăn, sáng nay lại còn nấu ăn cho anh, tốt bụng cho lòng lang dạ thú, đầu óc tôi bị cửa kẹp mới ngốc như vậy.”

“Không cho ăn thì không ăn thôi, tôi cũng không phải không có tiền mua đồ ăn. Huống chi, cũng không ngon như vậy, chẳng qua bụng tôi hơi đói mới miễn cưỡng ngồi xuống ăn mà thôi.”

Ánh mắt phức tạp liếc Hoa Thiên Tầm đang lập lòe lửa giận, Thủy Mộ Hàn đột nhiên đứng dậy xách áo khoác tây trang bỏ đi.

“Biến, tốt nhất đừng để cho tôi thấy anh…”

Thủy Mộ Hàn đi rồi, cùng với tiếng rống giận dữ, Hoa Thiên Tầm cực kỳ tức giận đóng sập cửa lại. Sống mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, khoé mắt cô lặng yên nổi lên một tầng hơi nước mỏng.

Khốn kiếp, lưu manh!

Sau này cho dù anh chết cô cũng sẽ không đau lòng anh.

Tim nhói lên, rất khó chịu.

Vừa ăn đồ ăn, hốc mắt Hoa Thiên Tầm không khỏi ướt, ở khóe mắt sắp tràn nước kia tràn đầy thống khổ, oan ức… cùng với bi ai không muốn mà lại không thể tiếp nhận.

Cô chẳng qua chỉ muốn gặp con trai mình nhiều hơn thôi, anh lại không cho phép.

Thủy Mộ Hàn, trái tim anh tới cùng độc ác tới thế nào a!

Em lợi dụng anh, nhưng em cũng thiệt tình đối đãi với anh, cái giá mà em trả anh đều nhìn không thấy sao?

Hai dòng nước ấm áp chậm rãi lướt qua gò má biểu lộ không sót tất cả cảm xúc của Hoa Thiên Tầm.

————-

Hoa Thiên Tầm mới không để ý tới Thủy Mộ Hàn nghĩ thế nào, sắp tới giờ, cô trang điểm nhẹ cho mình có chút tinh thần, cũng thay một bộ váy ngắn ngang gối màu lụa trắng, phối thêm đôi giày cao gót bảy phân, cô đi ra ngoài.

Vì để tăng thêm lòng tin cho giáo viên, cô đặc biệt lấy ra chiếc váy mà mình quý nhất, không thường lấy ra mặc.

Bắt xe, cô tới nhà trẻ của Thủy Thịnh Duệ.

Thủy Mộ Hàn lúc này mới cùng Bối Kỳ tới sân bay đón mẹ và bà ngoại cô về nhà, mông còn chưa nóng, anh thình lình nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Thủy Thịnh Duệ. Hơi hơi khom người, anh đi đến ban công mới nhận máy.

“Anh Thủy, có một người tự xưng là mẹ của Thủy Thịnh Duệ tới đón thằng bé, có thể chứ? Duệ Duệ đến trường lâu như vậy chúng tôi vẫn chưa gặp qua mẹ thằng bé, sợ có sai sót, cho nên tôi gọi cho anh một chút.”

“Bảo cô ấy đợi chút đi, tôi lập tức qua đó.”

“Được, vậy phiền anh một chuyến rồi.”

“Shit, Hoa Thiên Tầm đang làm cái quỷ gì vậy?” Cúp điện thoại, Thủy Mộ Hàn không vui hừ một tiếng.

Quay trở lại ái ngại tạm biệt nhà họ Bối, anh vội vàng rời đi, vẻ mặt ngưng trọng, khuôn mặt tuấn tú có chút đen. Cho dù Bối Kỳ có một vạn lý do không muốn anh đi, ở trước mặt người nhà, cô vẫn biểu hiện tự nhiên, quan tâm.

“Hoa Thiên Tầm, cô đang làm gì vậy?” Xe vừa dừng, Thủy Mộ Hàn nhanh chóng đi xuống, bàn tay to của anh kéo lấy Hoa Thiên Tầm vẫn đang còn chờ cô giáo đáp lời.

“Tôi đến thăm con tôi, chuyện đương nhiên.” Nếu anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, Hoa Thiên Tầm ngạo nghễ ngước cằm, không sợ nghênh đón câu chất vấn của Thủy Mộ Hàn.

“Chúng ta đã ký thỏa thuận, cô chỉ có thể mỗi cuối tháng mới có quyền thăm hỏi.” Thủy Mộ Hàn nghiến răng nghiến lợi nhắc nhở.

“Tôi không nhớ lầm thì tối hôm qua thái độ của anh không giống vậy. Tổng giám đốc Thủy, anh không biết sao? Này nọ có thể chạm bậy nhưng không thể nói bậy. Anh có thể xem như tối qua hoàn toàn không xảy ra gì nhưng không thể tận lực xóa bỏ, thế nhưng, bà Thủy tương lại lại không ngờ sẽ thế này.

Còn chưa kết hôn, anh đã có người bên ngoài rồi, anh cao thượng ở chỗ nào? Lúc đó chẳng phải cầm thú áo mũ chỉnh tề!” Nói xong, Hoa Thiên Tầm kéo thấp cổ áo của cô, làm lộ ra dấu hôn của Thủy Mộ Hàn ở trước ngực.