Trở lại Bất động sản Vũ Văn, Vũ Văn Huyễn lập tức mở cuộc họp khẩn để thương thảo đối sách. Ngoài ra, Tổng giám hạng mục Vũ Văn Yên đại diện Bất động sản Vũ Văn tổ chức buổi họp báo thông báo tình hình sự cố, cũng cho biết Bất động sản Vũ Văn đã thành lập tổ chuyên môn phối hợp với Sở xây dựng để truy xét rõ nguyên nhân.
Đồng thời chỉ trích gia đình có người chết và người bị thương tung tin đồn ác ý ảnh hưởng tới hình tượng của Bất động sản Vũ Văn, kêu gọi gia đình những người này tỉnh táo đối mặt với tình huống ngoài ý muốn, đồng thời tỏ rõ thái độ Bất động sản Vũ Văn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, tuyệt đối không phải công trình đổ nát như lời người thân của người bị hại nói.
“Ba, thị trường chứng khoán đã bắt đầu suy giảm. Vì không để dao động tới thị trường chứng khoán bên New York, phải nhanh chóng giải quyết sự cố ngoài ý muốn này.
Chỉ là thang máy đột nhiên xảy ra lỗi, gia đình nhóm người đó đã kéo tới công trình bị tai nạn, sự cố này xem ra không đơn giản, khẳng định có người cố ý bôi xấu Bất động sản Vũ Văn.
Theo tổ điều tra của chúng ta thăm dò báo lại, là ổ trục thang máy bị đứt gây ra sự cố. Lúc ấy trong thang máy có mười công nhân chuẩn bị lên làm, cũng không quá tải, đến lầu 6 lại đột nhiên rơi xuống.
Còn may là đội trưởng bọn họ tạm thời đi toilet, bản thân anh ta tránh được sự cố bất ngờ này. Đây là theo người bộ phận nhân sự phái đi bệnh viện trấn an người nhà và người bị thương tìm hiểu được từ người bị thương còn chút tỉnh táo.”
Sau khi cuộc họp khẩn kết thúc, Nhan Dĩ Hiên vào văn phòng Vũ Văn Huyễn báo cáo.
“Dĩ Hiên, con thấy thế nào?” Vũ Văn Huyễn nhíu hàng mày rậm lại, suy nghĩ của ông xoay chuyển rất nhanh.
“Ba, con tính bắt đầu điều tra kỹ lưỡng từ đội trưởng của bọn họ, anh ta cực kỳ khả nghi. Nếu không phải biết trước có khả năng xảy ra sự cố, anh ta làm sao sắp vào thang máy lại còn muốn đi toilet.”
“Được, ba đồng ý với con, mau chóng tiến hành điều tra tình huống của anh ta, bao gồm bạn bè gần đây anh ta qua lại, bình thường anh ta có ham mê gì không, kiểm tra kỹ chút thói quen của anh ta. Sau đó bí mật gửi những chuyện điều tra được cho cảnh sát.”
“Ba, phẫu thuật của Thác Nhi tiến hành thế nào rồi?”
“Giáo sư Smith nói cực kỳ thành công, nếu khôi phục tốt đại khái khoảng năm ngày có thể mở băng gạc rồi. Ba đã bảo Bá Diễm qua đó, có cậu ấy ba có thể yên tâm chút.”
Khẽ run nhẹ hàng mi, Nhan Dĩ Hiên nhiều lần do dự cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi. “Ba, có việc gì con không thể biết được ư?”
Vũ Văn Huyễn không thấy ngạc nhiên khi Nhan Dĩ Hiên hỏi như vậy, vẻ mặt bí hiểm của ông có thâm trầm làm cho người ta không thấy rõ tâm tư, phản ứng của ông lại trấn định ung dung.
“Dĩ Hiên, con nghĩ nhiều rồi, ba nào có chuyện giấu con. Nhiều năm như vậy, đặc biệt sau khi Hạo Nhi chết, những gì con hy sinh cho nhà Vũ Văn ba đều thấy được, cũng oan uổng con, trong lòng ba có băn khoăn. Đều đã qua nhiều năm như vậy, nghĩ thoáng một chút đi, con người luôn phải đi về phía trước.”
“…”
“Thác Nhi tuy không phải do con sinh, nhưng con cũng coi nó như con trai mình mà dạy bảo, thật sự làm khó cho con, có trách thì trách ba ích kỷ đi.”
“…”
Nhan Dĩ Hiên rũ mắt, bà không nói gì. Việc đến nước này, bà trách còn có tác dụng gì, không xảy ra cũng đã xảy ra.
“Ba đi nhờ một vài mối quan hệ, nên làm thế nào, chính con tự quyết định, ba tin con.”
Vũ Văn Huyễn đi, Nhan Dĩ Hiên vẫn thất thần ngồi lại, trong lòng bà phức tạp, có vô số bi thương.
————–
Tình hình của Vũ Văn Thác khôi phục rất tốt, giáo sư Smith làm kiểm tra xong, nói xế chiều nay cho anh mở băng gạc.
Nghe tin, trong lòng Vũ Văn Thác có chút vui mừng cùng kích động. Qua hơn ba năm không nhìn thấy ánh mặt trời, hiện giờ, anh rốt cục có thể thấy lại ánh sáng, trong lòng khó nói nên lời.
So với hưng phấn của anh, khóe miệng Đường Khả Tâm chỉ khẽ động. Anh có thể thấy này nọ, vậy có phải đã đến lúc cô phải rời khỏi anh không?
Người đầu tiên anh thấy là cô, có phải sẽ oán hận muốn bóp chết cô không?
Bọn họ từng có vô số lần quan hệ thân mật, nếu cho anh biết mỗi lúc trời tối, người con gái cùng anh liều chết dây dưa chính là người anh oán anh hận, anh sẽ có cảm tưởng gì?
Anh sẽ bởi vậy mà buông bỏ thù oán với cô sao? Hay là sẽ càng oán hận cô hơn?
Càng nghĩ tiếp, tâm Đường Khả Tâm càng thêm nặng nề, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
“Điềm Tâm, cô qua đây.”
Đường Khả Tâm đứng ở trước giường Vũ Văn Thác, tay cô nắm lấy tay anh.
“Ngồi xuống.”
Đường Khả Tâm đờ đẫn, hai chân cô giống như dính nhựa cao su, không di chuyển nổi, cô vẫn đứng sững sờ.
Vũ Văn Thác dùng lực kéo cô đến trước mặt mình, anh bỗng nhiên vươn tay ra mò mẫm mặt cô, tinh tế chạm vào đường nét duyên dáng của cô. Cảm xúc phức tạp nói không nên lời trong lòng, dựa vào con tim, anh hy vọng sau khi mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là Trịnh Sơ Tuyết. Nếu anh nhìn thấy Điềm Tâm không phải cô, anh lại thấy sợ hãi không hiểu.
Ngày đêm quấn lấy nhau triền miên, trong lúc vô thức, anh thích loại cảm giác tiêu hồn này. Anh rất muốn nhìn một chút người con gái mang đến cho anh cảm giác kỳ diệu này lớn lên trông thế nào.
“Cậu Thác, cậu muốn nhìn thấy tôi sao?”
“…”
Vũ Văn Thác không chút cảm xúc im lặng, nháy mắt, Đường Khả Tâm cũng hiểu rõ trong lòng anh nghĩ gì, tâm bỗng dưng nhói đau, “Cậu nghỉ ngơi một chút đi, tôi lấy chút đồ ăn cho cậu.”
Đường Khả Tâm giãy khỏi tay Vũ Văn Thác, cô đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngoài cửa vẫn có bảo vệ canh chừng, cô cũng đặc biệt dặn dò bọn họ để ý tình hình bên trong. Nếu biết cái xoay người này có thể thay đổi vận mệnh, Đường Khả Tâm nói gì cũng sẽ ở trong phòng bệnh, cô tình nguyện người đầu tiên Vũ Văn Thác mở mắt ra thấy là cô, tình nguyện bị anh bóp chết, cô cũng không đi.
Bởi vì cái xoay người này, cô phải đau khổ thật lâu, lâu đến cô nhẫn tâm vứt bỏ kiên trì nhiều năm như vậy.
Mang cơm chiên hải sản Vũ Văn Thác thích ăn về, chân còn chưa bước đến phòng bệnh Vũ Văn Thác, Đường Khả Tâm ở ngoài cửa nghe được tiếng Trịnh Sơ Tuyết từ phòng bệnh truyền ra.
“Thác… anh thật sự nhìn thấy em sao? Em rất vui!”
“Tuyết Nhi, anh thật sự nhìn thấy em, thật tốt. Anh rất nhớ em, rất nhớ rất nhớ!”
Đường Khả Tâm cứng ngắc trong nháy mắt, xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy Vũ Văn Thác gắt gao ôm Trịnh Sơ Tuyết, băng gạc của anh đã mở rồi.
Cô sững sờ, tất cả suy nghĩ giống như bị hút sạch.
Ai có thể nói cho cô biết tới cùng đã xảy ra chuyện gì? Không phải nói tới chiều mới gỡ băng gạc sao?
Trịnh Sơ Tuyết làm sao có thể đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh, cô ta mạo nhận thân phận người chăm sóc anh của cô để ở bên người Vũ Văn Thác.
Bảo vệ giữ cửa cúi đầu, bọn họ né tránh ánh mắt nghi hoặc của Đường Khả Tâm.
Đây thật sự quá quỷ dị, không biết thế nào, bọn họ đột nhiên hôn mê bất tỉnh, chờ bọn họ tỉnh lại, cô gái kia đã xuất hiện trong phòng bệnh, mà cậu Thác cũng nhìn thấy cô ta rồi.
“Khả Tâm, cô qua đây.”
Đôi mắt chợt tối theo tiếng nhìn lại, Đường Khả Tâm nhìn thấy Niên Bá Diễm đang nhíu chặt mi tâm.
Cô đi tới chỗ ông, lúc đi ngang qua thùng rác thuận tay ném cơm chiên hải sản vào trong.
“Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, thật ngại quá. Tôi đã đặt vé máy bay cho cô, chờ chút cô về Hong Kong trước. Chủ tịch nói, cháu dâu ông ấy chọn vẫn là cô.”
Đường Khả Tâm ngây ngốc gật đầu, sau đó bỏ đi, trở về thu dọn hành lý xong xuôi, cô lên máy bay về Hong Kong. Cô không đi chẳng lẽ muốn lưu lại tự rước lấy nhục sao?
Cho dù cô chạy tới nói với Vũ Văn Thác người con gái ở bên anh, quấn quýt trên giường với anh là cô, anh sẽ tin cô sao?
Chắc chắn sẽ không, anh chỉ càng hận cô hơn!
“Chủ tịch, Khả Tâm đã lên máy bay rồi.” Sau đó, Niên Bá Diễm báo cáo tình hình cho Vũ Văn Huyễn.
Vẻ mặt ông nghiêm nghị, trong giọng nói còn có áy náy sâu sắc.
Ông xuống máy bay, trên đường tới bệnh viện liên tục gặp phải chuyện, lúc ông đuổi tới tất cả đã quá muộn.
Giáo sư Smith vô cùng áy náy, ông bị ép bất đắc dĩ, nếu không người trong nhà ông sẽ gặp nguy hiểm.
Vào lúc nhìn thấy ông tới, vẻ mặt Trịnh Sơ Tuyết còn kinh ngạc, giống như chuyện gì xảy ra cô ta cũng hoàn toàn không biết, trả cho ông biểu cảm vô tội.
Biết tình thế nghiêm trọng, Niên Bá Diễm lập tức báo cáo với Vũ Văn Huyễn ở Hong Kong, lại nghe theo lời ông dặn dò đi xử lý.
“Ừ, tôi biết rồi. Lát nữa cậu cũng sắp xếp cho Thác Nhi mau chóng quay về Hong Kong.” Sắc mặt Vũ Văn Huyễn tối đen, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy loáng thoáng ánh lửa nhảy động.
“Vậy còn cô Trịnh kia?”
Vừa nhắc tới Trịnh Sơ Tuyết, vẻ mặt Vũ Văn Huyễn hoàn toàn không vui vẻ, “Còn có thể thế nào, mang cô ta về cùng.”
Khốn kiếp, bọn họ rốt cuộc liên thủ hành động tính kế ông, ông sẽ không để bọn họ như nguyện, chỉ cần ông còn sống một ngày!
————
Sau khi Thủy Mộ Hàn dỗ Duệ Duệ ngủ, anh xuống lầu thảo luận chi tiết hôn lễ với Bối Kỳ.
Cô rất quan tâm, rót cho anh một ly nước, anh cũng uống vài ngụm. Trong lúc vô thức, toàn thân anh cảm thấy nóng bức, đáy lòng giống như có một đàn kiến gặm cắn.
Không tự chủ được, Thủy Mộ Hàn mở hai nút áo sơ mi, lộ ra làn da màu lúa mạch. Anh chỉ muốn cho gió thổi mát một chút.
“Hàn, em mệt, em muốn ngủ trước. Sáng mai chuyến bay của mẹ và bà ngoại đến, chúng ta cùng đi đón họ được không?”
“Được, mọi chuyện nghe theo em!” Nói xong, Thủy Mộ Hàn đứng dậy ôm Bối Kỳ lên lầu.
Cô áp sát vào anh thật thoải mái, đôi tay nhỏ của cô vòng trên cổ anh thật lạnh, không hiểu sao anh càng muốn thêm nữa.