Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 152: Ngọn Lửa Yên Lặng Bốn Năm Bị Nhen Nhóm




Bác sỹ cẩn thận kiểm tra qua miệng vết thương, cũng nhìn hình ảnh bầy rắn Thủy Mộ Hàn chụp ở hiện trường, xác định những con rắn này không có độc.

Sau khi Hoa Thiên Tầm xử lý xong vết thương, cô đồng ý chạy tới cung cấp khẩu cung cho cảnh sát. Mặc dù ngồi trong chiếc Lamborghini của Thủy Mộ Hàn, Hoa Thiên Tầm nghĩ lại mà sợ vẫn không ngừng được run rẩy, thỉnh thoảng còn rơi nước mắt. Không muốn để cho bản thân không có tiền đồ khóc lên, cũng không muốn để cho Thủy Mộ Hàn nói cô già mồm, hàm răng cắn chặt môi dưới, cô không để cho mình phát ra tiếng nức nở nào.



Thủy Mộ Hàn lái xe, hai hàng lông mày siết chặt, thỉnh thoảng liếc qua nhìn Hoa Thiên Tầm. Vài lần giật giật cánh môi, anh rốt cuộc cũng bật ra tiếng nói trầm nhẹ, “Tiệm hoa của cô tôi để cho Hướng Nam đi qua xử lý rồi, cảnh sát cũng sẽ vào tra án, cô tạm thời đừng về đó, ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

“…”

“Sáng mai tôi sẽ cho người qua kiểm tra lại toàn bộ lần nữa xem thử có còn sót còn rắn nào chưa bắt không.”

“…”

Hoa Thiên Tầm im lặng không hé răng, cô vòng tay ôm lấy người, ngồi rụt lại. Thủy Mộ Hàn thấy rất rõ ràng hai dấu răng rắn cực kỳ bắt mắt trên mu bàn tay cô, cho dù đã xử lý qua miệng vết thương nhưng máu vẫn còn chảy. Hơn nữa, anh cũng thấy khá rõ ràng mỗi lần cô chớp mắt đều có nước mắt từ lông mi rơi xuống.

Thật lâu sau, Hoa Thiên Tầm mới nhẹ nhàng nói khẽ: “Cảm ơn!”

“..”

Sau đó, trong xe lại trở nên yên tĩnh, ngẫu nhiên nghe thấy tiếng hít mũi.

——————–

Đến dưới lầu chỗ cô thuê phòng, Thủy Mộ Hàn xuống trước thay cô mở cửa xe.

Lúc cô xua đuổi mấy con rắn kia, giày của Hoa Thiên Tầm không biết đã rớt từ lúc nào, hiện giờ cô để trần hai chân. Thủy Mộ Hàn mở cửa xe giúp cô, hai chân trần của cô vừa chạm đất, chân cô lập tức nhũn ra nghiêng tới trước, trực tiếp ngã thẳng vào lòng anh. Ở trong ngực anh, cho dù là cách một lớp áo sơ mi, anh vẫn cảm nhận được nước mắt nóng hổi của cô rơi vào da thịt có chút đau. Ánh mắt trầm xuống, Thủy Mộ Hàn nhướng mày, trực tiếp ôm Hoa Thiên Tầm lên, đưa cô về nhà.



Đã lâu rồi Thủy Mộ Hàn không ôm cô như vậy, ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Thủy Mộ Hàn, nước mắt Hoa Thiên Tầm càng chảy dữ dội. Đầu cô chui vào lòng anh, nước mắt cũng tẩm ướt một mảng lớn áo sơ mi của anh.

Đôi tay ôm cô kia của Thủy Mộ Hàn đột nhiên cứng đơ, trở nên cứng ngắc, cằm căng cứng. Nếu không phải anh nhìn thấy cô vừa mới trải qua một màn kinh hồn kia, bằng không, anh không chắc chắn có thể ném cô ra ngoài hay không.

Màu sắc con ngươi anh đang thay đổi, tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Cảm giác khó hiểu nói không nên lời, nước mắt của cô khiến lòng anh rất khó chịu.

Mở cửa, anh ôm Hoa Thiên Tầm vào phòng ngủ đặt lên giường, “Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi đây, có việc thì gọi cho tôi.”

Anh cố ý xoay đầu không nhìn tới dấu răng còn đang rỉ máu trên chân cô, trong lòng không thoải mái, vẻ mặt anh rất lạnh lùng, lời nói cũng có chút gượng gạo. Thủy Mộ Hàn dứt khoát xoay người, tay trái lại bị Hoa Thiên Tầm đột nhiên giữ chặt.

“Thủy Mộ Hàn, tôi sợ…”

Giọng nói run rẩy như tơ nhện, nếu là lúc trước, anh khẳng định đau lòng chết rồi, anh nhất định không có cách nào gây khó dễ cô.

Môi mỏng vô tình mím chặt, anh tuyệt nhiên muốn hất tay Hoa Thiên Tầm ra, quay lưng, ánh mắt của anh kìm lòng không được toát ra một chút ghét bỏ.

Đúng, anh ghét bỏ cô bẩn!

Anh ghét bỏ cô cùng người đàn ông khác không minh bạch!

“Đừng đi… ở lại với tôi một chút là được… chỉ một chút mà thôi, tôi sẽ không làm mất thời gian của anh lâu đâu……” Ánh mắt tràn ngập nước mắt đáng thương tội nghiệp nhìn anh, hốc mắt đều đã khóc đến sưng đỏ rồi.



“Hoa Thiên Tầm, cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, tôi và cô không còn quan hệ gì nữa. Tôi tới là vì không muốn để cho Duệ Duệ lo lắng, sợ hãi. Cô ở trong điện thoại hét to xong lại không nói lời nào đã dọa đến thằng bé rồi.”

Thủy Mộ Hàn kiên trì không xoay người lại nhìn Hoa Thiên Tầm.

Nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, tay Hoa Thiên Tầm nắm chặt Thủy Mộ Hàn không tự chủ run rẩy, có thể thấy được cô thật sự dùng lực giữ anh lại. Nhẹ nhàng chớp đôi mắt đẫm lệ, bỗng dưng Hoa Thiên Tầm dùng lực lôi kéo, không hề báo trước, cô kéo Thủy Mộ Hàn qua. Anh ngã xuống giường cô.

Cô không để cho anh vùng dậy, đôi môi cánh hoa mềm mại trở nên trắng bệch chủ động chiếm lấy môi mỏng lãnh ngạnh của anh. Cô ôm Thủy Mộ Hàn thật chặt, cô không cho anh đi.

Lúc bốn cánh môi dán sát vào nhau khi đó, đầu óc Thủy Mộ Hàn trống rỗng, toàn thân giống như xẹt qua một dòng điện. Môi cô vẫn đẹp ngọt ngào giống như trong trí nhớ vậy, cái hôn này tuy không tính là cực nóng cuồng liệt lại tràn ngập hơi thở quen thuộc lẫn nhau.

Đầu óc anh giống như bị một tia sét đánh trúng, quá khứ ngọt ngào trong nháy mắt tuôn trào. Dục vọng yên lặng bốn năm đột nhiên dâng lên trong lòng, yết hầu của anh một trận khô khốc, hầu kết không tự giác run rẩy động một cái. Đầu óc lập tức hiện lên tốt đẹp mơ màng với cô.

Cho dù hô hấp có chút hoảng loạn là thế, Thủy Mộ Hàn vẫn tức giận chế trụ hai tay Hoa Thiên Tầm.

“Hoa ThiênTầm, cô thật sự rất tiện, cô lại gấp gáp như thế muốn leo lên giường tôi.”

Vẻ mặt Thủy Mộ Hàn kiêu căng, đôi mắt đáng sợ âm lệ trừng mắt Hoa Thiên Tầm, nghiến răng nghiến lợi: “Không được đụng vào tôi, đừng làm bẩn tôi.”

Trong mắt anh là ghét bỏ cùng ánh lửa sáng rực, tâm Hoa Thiên Tâm bị hung hăng đâm đau đến chảy máu.

“Thủy Mộ Hàn, anh so với tôi có bao nhiêu thanh cao? Anh ghét bỏ tôi, chẳng phải anh có phản ứng sao?”

Nói xong, ngón chân Hoa Thiên Tầm cọ vào hạ thân anh, nơi đó nhanh chóng đứng thẳng căng cứng.

“Là đàn ông bình thường đều sẽ có phản ứng, thế nhưng tôi sẽ không chạm vào cô.” Khuôn mặt Thủy Mộ Hàn nổi lên bão táp mây đen nặng nề.

Nếu Hoa Thiên Tầm thức thời cô nên hiểu được một vừa hai phải.

Thế nhưng, cô cũng không tính toán liền cứ như vậy mà thôi.

Cong người lên, Hoa Thiên Tầm hôn lên hầu kết gợi cảm của Thủy Mộ Hàn, cô biết mỗi lần cô khẽ đụng nơi đó của anh, anh khẳng định sẽ không khống chế được.

“Shit! Hoa Thiên Tầm, cô thật không phải tiện bình thường!”

Thủy Mộ Hàn vừa tức giận vừa ảo não, thế nhưng, mỗi một dây thần kinh căng cứng trên người anh lại mẹ nó quá rõ ràng, dục vọng của anh thật sự rất thành thực.

Thừa dịp anh ra sức thở hổn hển, bàn tay nhỏ của Hoa Thiên Tầm lớn mật thò xuống dưới, nắm chặt…

“A…. Hoa Thiên Tầm, đây là cô tự tìm….”

Cùng với tiếng rống giận dữ, Thủy Mộ Hàn kiềm nén bốn năm nháy mắt hóa thành báo săn. Anh tùy ý muốn xé nát con mồi nhỏ yếu dưới thân, bổ sung cho dục vọng đói khát lâu ngày.

Chỉ xé váy cùng vải vóc chướng mắt, anh bức thiết tiến quân thần tốc.

Vẫn chặt chẽ giống như lần đầu, dục vọng giống như thủy triều mãnh liệt nháy mắt nhấn chìm bọn họ…

————

Thủy Mộ Hàn rõ ràng là không muốn lại vẫn không khống chế được muốn đến hai lần.

Không giống với Hoa Thiên Tầm xụi lơ vô lực thở hổn hển, cả người anh toàn thân thư sướng, khóe miệng hơi nhếch lên, đắm chìm trong cảm giác thỏa mãn sung sướng.

Chẳng qua, ánh mắt của anh dị thường phức tạp, ám trầm.

Dùng váy rách của Hoa Thiên Tầm lau sạch bản thân, mặc quần vào, anh lập tức đẹp trai lỗi lạc như vậy. Anh điềm nhiên như không có việc gì móc ra tờ chi phiếu tùy tiện viết vài cái, sau đó xé ra quăng xuống trước mặt cô.

“Tiền bạc thanh toán xong, cô đừng có hy vọng xa vời gì khác với tôi. Tôi vừa rồi không có làm biện pháp, cô nhớ uống thuốc.”

“Yên tâm, tôi sẽ không ngốc đến lần thứ hai sinh con cho anh, tôi đeo vòng hạn chế sinh rồi, cũng sẽ không sinh nữa.”

Chi phiếu đập tới không đau thế nhưng lòng cô lại quặn đau khó nói nên lời.

Nghe vậy, trong lòng Thủy Mộ Hàn không hiểu sao nổi lên ngọn lửa giận không tên, tâm tình anh cũng trở nên cực kỳ phiền toái.

“Vậy không còn gì tốt hơn, đỡ phải phiền phức.” Nói xong, anh sải bước ra khỏi phòng, tiếp sau đó Hoa Thiên Tầm nghe được tiếng đóng cửa mang theo phẫn nộ vang dội.

“A.. ha ha ha…” Hoa Thiên Tầm nhìn tấm chi phiếu 10 vạn kia của Thủy Mộ Hàn, cô tự giễu mỉm cười. Sau đó, cô xé nát.

Sau khi hoan ái, anh vẫn ăn mặc chỉnh tề, cô lại chật vật không chịu nổi. Anh chỉ xé váy của cô, áo phía trên vẫn còn nguyên vẹn.

A… anh thật sự ghét bỏ cô, ngay cả lúc va chạm kịch liệt cũng không hôn cô, anh cũng không cho phép cô chạm vào môi anh. Kéo thân thể ê ẩm đau đớn, Hoa Thiên Tầm vào phòng tắm, mở vòi sen, nước lạnh dội từ trên đầu xuống tới chân.

Đêm đã khuya, Bối Kỳ còn chưa ngủ, cô vừa nghe tiếng xe chạy vào nhà lớn lập tức tỉnh táo tinh thần. Cô tự đẩy xe lăn ra mở cửa, nghênh diện với ánh mắt Thủy Mộ Hàn vừa mới lên lầu.

“Hàn, trễ như vậy mới về, cô ấy sao rồi? Duệ Duệ đợi không được, thằng bé ngủ với mẹ rồi.”

Thủy Mộ Hàn đi tới đẩy xe lăn Bối Kỳ vào phòng, “Đã trễ thế này, em không cần chờ anh. Cô ta chỉ bị rắn cắn bị thương, xử lý qua miệng vết thương liền không có gì rồi. May mắn những con rắn này không có độc, nếu không cô ta chỉ có chết.”

Bối Kỳ khẽ động khóe miệng, đôi mắt lướt qua một tia u tối, “Ồ, cô ấy không có việc gì thì tốt rồi.”

Mới là lạ. Những tên khốn kiếp kia thu tiền của cô nói là sẽ thả rắn độc, bọn họ cũng dám không nghe theo lời cô.

Thủy Mộ Hàn ôm cô đặt lên giường, Bối Kỳ mẫn cảm ngửi ra được trên người anh có một cỗ mùi là lạ không bình thường.

Giống như là mùi hoan ái giữa nam nữ lưu lại.