“Ba, ba mau nghe điện thoại, mẹ đột nhiên sợ hãi kêu một tiếng, sau đó thì không còn tiếng động gì nữa.”
Thủy Thịnh Duệ một tay cầm di động một tay ra sức lắc đùi Thủy Mộ Hàn đang ngồi trên ghế sofa. Lo lắng bất an, bối rối sợ hãi khiến cho toàn thân cậu không tự giác phát run, trong đôi mắt ngây thơ tràn ngập ánh sáng chờ mong, không còn u oán cùng thù địch như ngày thường.
Nhìn con trai hoảng sợ như vậy, trong lòng Thủy Mộ Hàn tê rần, nheo mắt liếc Bối Kỳ một cái, sau đó anh nhanh chóng nhận điện thoại từ Thủy Thịnh Duệ.
“Này, Hoa Thiên Tầm, cô làm sao vậy? Cô dọa đến con đó, có chuyện gì từ từ nói!”
Giọng nói Thủy Mộ Hàn lạnh lẽo cứng rắn giống như băng tuyết trong gió lạnh gào thét, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch sợ run kinh ngạc của Hoa Thiên Tầm lập tức bị đông lạnh đến tỉnh táo.
Toàn thân cô run rẩy không ngừng, lạnh run, hai phiến môi cùng răng trên răng dưới không tự chủ được mà run bần bật.
Yết hầu giống như bị thứ gì làm mắc kẹt, cô giật vài cái mới bật thốt lên được, “Thủy… Thủy Mộ Hàn, tôi… trong tiệm tôi tôi đột nhiên có rất nhiều rắn…. Tôi tôi tôi… sợ…”
Nước mắt đã lặng yên tụ lại trong hốc mắt Hoa Thiên Tầm, hơn nữa càng ngày càng nhiều, cô kinh sợ đến quên khóc.
Sau khi phát hiện không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện nhiều rắn như vậy, uốn éo bò bốn phía, thỉnh thoảng há miệng thè lưỡi, theo bản năng cô sợ đến nhảy lên ghế. Ngay cả tiếng nói cũng đang run run, lại còn mang theo tiếng nức nở.
“Rắn? Trong tiệm cô có rắn?” Thủy Mộ Hàn kinh ngạc nhảy dựng lên từ sofa.
Điều này sao có thể. Cửa tiệm của cô ở cuối phố trong khu trung tâm, tuy vị trí không tính là cực kỳ phát triển nhưng cũng không đủ để rắn bò tới. Nơi đó cũng không phải vùng ngoại ô, lại càng không phải chỗ đồng ruộng trống trải.
“Rất rất rất… nhiều lắm… ít nhất có trên trăm con…” Nhiều rắn bò tán loạn như vậy, dưới ánh đèn chiếu xuống vẫn còn đen nghịt, Hoa Thiên Tầm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho dù từ nhỏ cô lớn lên ở thôn Hoa Điền, trồng vô số hoa, cũng chưa từng gặp qua số lượng kinh người này.
“Cô cẩn thận một chút, tôi đi qua xem….”
“A a a…”
Thủy Mộ Hàn đang nói thì nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Hoa Thiên Tầm, đột nhiên trong điện thoại của anh không còn truyền ra âm thanh gì nữa.
“Mẹ, phiền mẹ chăm sóc Bối Kỳ cùng Duệ Duệ, con qua xem thử, lỡ như gây ra tai nạn chết người thì không hay.”
Thủy Mộ Hàn vội vàng cầm lấy áo khoác vest, anh chẳng quan tâm mặc vào, lấy chìa khóa xong liền ra ngoài.
“Ba, ba nhất định phải cứu mẹ, đừng để mẹ xảy ra chuyện.” Cái mũi ê ẩm, hốc mắt cũng nóng, ánh mắt Thủy Thịnh Duệ tràn ngập nước mắt. Nước mắt đã đảo quanh hốc mắt, cậu lại kiên quyết không để cho chúng rơi xuống.
Thủy Mộ Hàn đau lòng ôm cậu một cái, “Yên tâm, ba sẽ không để cho mẹ con có việc gì, con ở nhà phải ngoan.”
“Mộ Hàn…”
Mặc kệ Bối Kỳ gọi thế nào, Thủy Mộ Hàn cũng không quay đầu lại nhanh chóng đi ra ngoài. Cô ngồi trên xe lăn, muốn đuổi theo lại đuổi không được, trong lòng đột nhiên bùng cháy ngọn lửa giận không cách nào ngăn cản, ngón tay gắt gao siết chặt xe lăn, khớp ngón tay đã trở nên trắng bệch, có thể thấy rõ ràng.
“Bối Kỳ, đừng gọi, để cho nó đi xem đi, nếu gây chết người rồi thì không hay đâu. Cô ta dù có không phải thì cũng là mẹ của Duệ Duệ.” Nói xong, Qua Nhã ôm Thủy Thịnh Duệ đang hoảng sợ vào trong ngực.
Qua Nhã không ngăn cản Thủy Mộ Hàn đi, nếu bà lại ngăn cản chẳng phải có vẻ cực kỳ buồn cười.
Đôi mắt giảo hoạt nháy mắt âm trầm, Bối Kỳ âm thầm mừng thầm.
Cắn chết con tiện nhân kia mới tốt!
—————–
Trong lúc Hoa Thiên Tầm nói chuyện với Thủy Mộ Hàn, thình lình có mấy con rắn từ phía trên rơi xuống vai cô. Cô giật mình run lên, điện thoại lập tức rơi xuống đất.
Cô chỉ lo đuổi rắn đi, không còn thời gian nhặt điện thoại di động. Đứng ở trên ghế không được, trên đất cũng đầy rắn bò loạn xạ, mặc dù chúng cũng không phải rất lớn nhưng một con đại khái cũng tầm sáu bảy lạng.
Quan trọng nhất là Hoa Thiên Tầm căn bản không biết những con rắn này có độc hay không.
Trong lúc lơ đãng, chân cô truyền đến cảm giác đau đớn xuyên tim. Cô bị rắn cắn rồi, cô liều mạng cầm máy tính nện nó. Ngay tại lúc cô ngồi xổm xuống, tay cô cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Trong lúc hỗn loạn bất an, cực kỳ sợ hãi, Hoa Thiên Tầm bật khóc, giọt nước mắt to như hạt đậu nhanh chóng rơi xuống đất. Cơ thể cô không chỉ không ngừng run rẩy, hơn nữa còn sợ đến nổi da gà.
“Hu hu hu…. Thủy Mộ Hàn, anh mau tới…. em rất sợ… hu hu hu…”
Nháy mắt nước mắt đã tẩm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô.
Cô thật không biết tới cùng cô đắc tội người nào, vài năm nay cô thật sự trải qua đần độn u mê, cho dù buổi tối đang ngủ say cũng bị ác mộng làm tỉnh. Ác mộng của cô rốt cuộc còn kéo dài tới bao lâu?
Từ khi lên đại học quen biết Bối Kỳ, cô qua nhà cô ta làm khách một hai lần, sau đó, cô bắt đầu gặp vận rủi liên tục.
Đầu tiên là uống đồ uống cô ta đưa cho xong thì toàn thân cô nóng sốt, bị một đám lưu manh lột sạch chụp ảnh khỏa thân. Nếu không phải anh Thác Dã cùng Doãn Hạo nhanh chóng tới cứu cô, cô sớm đã bị một đám khốn kiếp khi dễ lăng nhục rồi.
Về sau, cô còn bị đuổi học. Cô mới hạ quyết tâm nhất định không để cho Bối Kỳ dễ chịu.
Cô nhất định phải cướp lấy người đàn ông cô ta yêu!
Cho rằng chỉ lợi dụng để trả thù mà thôi, cô chưa từng nghĩ tới cô thật sự có thể đi vào lòng Thủy Mộ Hàn, có thể không chút kiêng kỵ gì hưởng thụ yêu thương cùng nuông chiều của anh.
Cô không nghĩ tới cô sẽ thật sự yêu Thủy Mộ Hàn, cô thật sự muốn sống với anh. Thế nhưng Bối Kỳ không chịu buông tha cô, một lần lại một lần bức cô tới đường cùng.
Bởi vì mấy tấm ảnh khoả thân mà cô bị người uy hiếp, trong quá trình anh Thác Dã giúp đỡ lấy lại ảnh từ đối phương bị liên luỵ bị kiện lên toà, là anh ở trên tòa nói dối bảo vệ cô, tình nguyện để bản thân bị hiểu lầm, rơi vào nỗi khổ lao tù, cũng phải thật cẩn thận giữ gìn thành toàn cho hạnh phúc của cô.
Ngay tại lúc cô cho rằng cô thật sự nắm giữ được hạnh phúc, tấm hình cô khỏa thân ôm anh Thác Dã năm đó leo lên đầu đề tất cả tạp chí ở Hong Kong. Cô hoàn toàn bị đánh rơi vào địa ngục. Cô cũng thành người mọi người đều biết bị chồng đại gia ruồng bỏ.
Trái tim cô thật sự băng giá, cô rất mệt mỏi, cô chỉ muốn bình thản sống qua ngày.
Thủy Mộ Hàn, tuy anh Thác Dã thích em nhưng anh ấy tuyệt đối không phải loại người xấu xa như anh nghĩ.
Đêm đó tuy toàn thân cô nóng sốt không biết liêm sỉ gì ôm anh nhưng anh vẫn không lợi dụng lúc người gặp nạn. Anh đánh cô thần trí mất khống chế ngất xỉu đưa đi bệnh viện.
A… bởi vì tấm hình kia, anh kết luận em gian díu với anh ấy. Anh còn trào phúng em tầng lá mỏng kia em làm y như thật.
Anh sẽ không hiểu được lần đầu tiên giao mình cho anh, nhìn đến dấu ấn đỏ sậm như hoa mai trên giường kia, trong lòng em có bao nhiêu kích động.
Em sợ chính mình lại không còn là Hoa Thiên Tầm thuần khiết kia, em sợ cô phụ yêu thương anh đối với em.
Thế nhưng, vì những lời đồn, anh vẫn lựa chọn không tin em!
Suy nghĩ rơi vào trong đủ loại hồi ức, khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn của Hoa Thiên Tầm đã bị nước mắt thấm ướt, cô tràn đầy thống khổ, oan ức… cùng với bi ai không thể không tiếp thu.
Đứng trên ghế đã không còn tác dụng, cô leo lên quầy thu ngân.
Tay cầm giấy màu bó hoa tươi cho khách vung loạn xạ muốn đuổi đi bầy rắn cắn cô. Ngoại trừ việc đó, cô vẫn phải đề phòng rắn từ trên trần nhà rơi xuống. Cô thật sự không biết nên làm gì bây giờ, rất bất lực, mặc cho nước mắt mãnh liệt tràn ra hốc mắt, làm mơ hồ mắt cô.
——————
Còn chưa làm rõ tình huống, xe của Thủy Mộ Hàn đã nhanh chóng lao vút trong màn đêm.
Ngoài ra, anh còn gọi điện báo cảnh sát, đồng thời gọi đội bắt rắn khẩn cấp.
Khi xe anh nhanh chóng đuổi tới, lúc gần như đập bể được cửa sắt trong tiệm mở ra, đầu óc nhanh chóng hỗn loạn kinh ngạc đến ngây người. Quá nhiều rắn, gần như phủ kín sàn cửa tiệm hoa, bò tán loạn khắp nơi.
Dưới ánh đèn, một bóng dáng nhỏ mảnh không ngừng quơ giấy màu trong tay. Nhất thời, tâm anh hung hăng quặn đau.
Ánh mắt sắc bén như chim ưng cũng liếc thấy ở chỗ cửa ra vào vẫy chút bột phấn màu vàng, hẳn là hùng hoàng đi. Rắn ở bên trong bò ra không được, bọn chúng hẳn cũng rất nôn nóng. Nhìn cảnh này, trong đầu Thủy Mộ Hàn trống rỗng, anh đã không rõ lắm bản thân đang làm gì, anh chỉ ngạc nhiên đến ngớ ra một phen. Sau đó không lại do dự, anh vọt vào.
“Hoa Thiên Tầm, đừng sợ, tôi đến đây.”
Thủy Mộ Hàn tóm lấy một cây chổi quơ loạn xạ, cũng cầm bình chữa cháy trong tiệm mở ra một con đường. Anh không sợ bầy rắn muốn công kích anh, ôm Hoa Thiên Tầm ở bên trong ra ngoài.
Kinh hãi quá độ, cô chỉ biết nắm chặt áo Thủy Mộ Hàn, toàn thân không ngừng run rẩy, không phát ra chút thanh âm nào. Ngay cả nhân viên cảnh sát nhận được báo án chạy tới đều sợ ngây người, không khỏi nổi da gà.
Bọn họ lần đầu nhìn thấy nhiều rắn như vậy.
Nhân viên cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường, cũng kiểm tra qua hiện trường, chung quanh có dấu tích bị vẩy một ít bột hùng hoàng.
Nhân viên bắt rắn chuyên nghiệp vừa đến, bọn họ lập tức làm việc.
Hoa Thiên Tầm bị rắn cắn bị thương mấy chỗ, vì lý do an toàn, Thủy Mộ Hàn trước tiên cùng cô lên xe cấp cứu đi bệnh viện.