Bối Kỳ nhíu mày, trong lòng có chút không vui, đôi mắt đẹp âm u toát ra tia lửa.
“Hàn, anh ở lại ngủ với em đi.”
“Ngoan, hiện tại đã khuya, em ngủ trước đi. Toàn thân anh toàn mùi rắn rất khó ngửi.” Thủy Mộ Hàn hôn lên trán Bối Kỳ, sau đó giúp cô đắp chăn.
“Hàn…” Bối Kỳ không nghe theo, tiếp tục làm nũng nói, cũng lôi kéo tay Thủy Mộ Hàn không cho anh đi.
“Ngoan, mai anh ăn cơm với em. Anh đi xem Duệ Duệ, thằng bé nhất định lo lắng gần chết, anh sợ buổi tối nó gặp ác mộng.”
Khóe môi hơi cong cong, cảm thấy cả người hoàn toàn thay đổi, đường nét lạnh lùng trên mặt Thuỷ Mộ Hàn cũng nhu hoà không ít, càng làm cho khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc kia thêm gợi cảm.
“Hàn…”
Lúc cô lại dùng thêm chút sức kéo áo anh, cô rõ ràng nhìn thấy chỗ cổ áo rộng mở có vài dấu móng tay cào xước. Vết cào kia vẫn còn đỏ hồng, hiển nhiên vừa mới bị không lâu.
Nhất thời khóe miệng Bối Kỳ không tự giác giật giật một phen, ánh mắt trừng lớn.
Tâm giống như rơi vào thau nước đá, hoàn toàn lạnh thấu.
Cảm giác giống như cơn lạnh ngày đông giá rét từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, toàn thân run rẩy, toát ra một cỗ khí lạnh dữ tợn.
Anh chạm vào con tiện nhân Hoa Thiên Tầm kia rồi sao?
Anh tình nguyện chạm vào cô ta cũng không muốn chạm vào cô sao?
Bàn tay ở dưới chăn mỏng rất nhanh đã siết chặt, khăn trải giường bị cô nắm nhăn thành một nhúm.
“Đừng quậy nữa, ngủ đi. Lăn qua lăn lại một buổi tối anh thật sự rất mệt.” Thủy Mộ Hàn rút tay mình về, anh chỉ để mở đèn đầu giường, sau đó rời khỏi phòng Bối Kỳ.
Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Thủy Thịnh Duệ, Thủy Mộ Hàn ngồi bên cạnh giường cậu sửng sốt nhìn cậu. Cậu nhóc kia cho dù ngủ thiếp đi nhưng mi tâm vẫn nhíu lại, khóe mắt vẫn lưu lại nước mắt, đôi má còn có dấu nước mắt chảy đã khô.
Ánh mắt phức tạp, Thủy Mộ Hàn cũng rối loạn, nghĩ không ra phương hướng chính xác. Cho dù lý trí đã vì anh làm ra quyết định, tâm anh lại cảm thấy vùng vẫy cùng giày vò.
Trước đó không lâu, anh mấy lần cảm thấy mê hoặc cùng bàng hoàng.
Rõ ràng anh hận Hoa Thiên Tầm, anh chết tiệt giống như trúng tà, một lần lại một lần không khống chế được.
Cảm giác này căn bản không giống như anh nên có, anh muốn kết hôn với Bối Kỳ.
Buổi tối Thủy Thịnh Duệ đi ngủ vẫn đá rơi chăn, bàn chân ngắn ngay sau đó kẹp lấy chăn mỏng, cậu xoay người lại ngủ tiếp. Thủy Mộ Hàn kéo chân cậu ra đặt dưới chăn, kéo chăn cao một chút che thân thể nhỏ của cậu.
Hôn gương mặt cậu một cái, anh mới ra khỏi phòng cậu.
Tuy buổi tối có bảo mẫu nhìn, anh vẫn lo lắng đến xem, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống anh lại có bóng dáng Hoa Thiên Tầm.
————-
Trở lại phòng mình, Thủy Mộ Hàn cầm quần áo vào phòng tắm.
Nhìn chằm chằm gương phản chiếu ra mấy vết cào Hoa Thiên Tầm lưu lại trên người, ánh mắt anh hiện lên một tia u sóng. Vặn mở vòi sen, nước ấm từ đỉnh đầu chảy xuống, vết cào bị dính nước cùng sữa tắm có chút đau rát.
Đôi tay to của anh kỳ cọ trên người một chút, chết tiệt, anh nhớ tới cảm giác kích thích mà đôi bàn tay kia của Hoa Thiên Tầm mang đến trên người anh. Trong đầu lại hiện lên cảm giác mềm nhẵn, kịch liệt kia, cặp mông tròn trịa, còn có sự căng cứng chặt chẽ – nghẹt thở!
Chết tiệt… chỉ là hồi tưởng, thắt lưng anh lại một trận co rút.
Khát vọng từ trong lòng đột nhiên bùng cháy, yết hầu một trận khô khốc.
Đáng chết, anh lại nhớ tới đôi bàn tay nhỏ kia của cô nắm…
“Shit…”
Rủa thầm một tiếng, Thủy Mộ Hàn lập tức đổi sang nước lạnh, toàn thân anh không hiểu sao phát nóng, anh cảm thấy máu mình đang sôi trào.
Sau khi dục vọng yên lặng bốn năm thức tỉnh, tình thế càng không thể ngăn cản.
Nơi đó thật là khó chịu, máu sôi sục, nước lạnh đã không thể giải quyết nhu cầu cấp thiết của anh!
Thủy Mộ Hàn cắn môi dưới, kìm lòng không đậu, bàn tay to xoa lên dục vọng đang ngo ngoe phấn chấn…
Cỗ xao động không hiểu trong lòng kia trầm xuống rất nhiều, Thủy Mộ Hàn mới khoác áo tắm đi ra ngoài.
Anh đi đến trước tủ rượu vội vàng rót đầy một ly Whisky cay nồng cho mình, không chút nghĩ ngợi trút vào cổ họng, chất lỏng nồng đậm từ yết hầu thiêu đốt xuống dạ dày. Đặt ly rượu trong tay xuống, kiên quyết vứt bỏ mê hoặc cùng bàng hoàng anh không nên có, anh không lại chần chờ nằm lên giường nhắm mắt lại.
Người phụ nữ đáng bị coi thường kia căn bản không đáng cho anh phải thật tâm, anh không được phép ngu ngốc để cô chơi đùa trong lòng bàn tay.
Đêm nay qua đi tất cả đều trở lại điểm ban đầu, kia chỉ là một giấc mộng mà thôi!
Ban đêm như vậy, Bối Kỳ làm sao có thể ngủ được, đặc biệt khi cô biết Hoa Thiên Tầm không có việc gì.
Thay thẻ điện thoại dự phòng, cô liên lạc với những tên côn đồ kia.
“Nói là dùng rắn độc, mấy người lừa tôi à?”
“Chị gái à, tâm tính chị thật ngoan độc nha, vì sao muốn đẩy người phụ nữ kia vào chỗ chết chứ? Aizz, chị cho không đủ tiền. Chị biết không, rắn càng độc càng quý, chút tiền chị đưa làm sao mua nhiều rắn độc được chứ?
Hơn nữa, đó là công việc bỏ mạng, chết người là chúng tôi phạm pháp. Huống hồ, chúng tôi nhiều anh em như vậy, chút tiền đó làm sao đủ chia, cước phí đường thủy cũng không đủ nhét kẽ răng nữa là.”
“Khốn kiếp! Các người không đủ tiền có thể nói cho tôi biết, tôi cho mấy người là được.”
“Hiện tại đã kinh động tới cảnh sát, nói cái gì cũng vô dụng. Số tiền chị thiếu chúng tôi khi nào thì trả đây? Chị thông minh nhanh trí một chút, khiến chúng tôi sốt ruột bất quá lưới rách cá chết thôi. Mạng chúng tôi tiện không đáng tiền, chị đây thì khác rồi, nếu để cho Tổng giám đốc Thủy biết vụ ảnh chụp bốn năm trước, chị nhất định không dễ chịu.”
Lũ khốn cũng dám uy hiếp cô. Đôi mắt Bối Kỳ lấp lánh lửa giận, sắc mặt cũng càng ngày càng âm trầm.
“Tôi khi nào thì nói qua không trả cho mấy người hả? Sáng mai tôi sẽ trả, mấy người thông minh chút, cảnh sát đã vào cuộc, các người cút được bao xa thì cút.”
“Yên tâm, chuyện này không cần chị tới dạy tụi tôi. Được rồi, sáng mai tôi chờ lấy tiền.”
Đối phương cúp máy, Bối Kỳ không tiêu được chút lửa giận nào. Cô thật sự oán hận Hoa Thiên Tầm vì sao không chết đi.
Chỉ cần cô ta còn một ngày, cô liền không thể an giấc, cô bị ác mộng giày vò quá nhiều năm rồi. Mỗi khi từ trong ác mộng tỉnh lại, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, cô sợ hãi cảnh trong mơ ngày nào đó sẽ đến!
——————-
Sáng sớm hôm sau, Thủy Mộ Hàn nhận được thông báo của cảnh sát, từ camera giám sát có thể thấy được số lượng lớn rắn trong tiệm hoa do con người gây ra. Camera theo dõi quay được hai người đi vớ da màu đen, đầu đội tóc giả, mặc đồ giả trang.
Ngoại trừ cái đó ra, trước mắt cảnh sát vẫn không có thu hoạch gì, vẫn còn điều tra.
Cửa tiệm hoa một mảnh bừa bãi, Thủy Tâm Nhu nghe tin chạy tới thăm Hoa Thiên Tầm, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn này, cô thiệt tình đổ mồ hôi lạnh thay cô, may mắn cô không có việc gì.
Chỉ nghe kể là rắn, Thủy Tâm Nhu liền nổi da gà toàn thân. Cô bội phục Hoa Thiên Tầm một người vùng vẫy với bầy rắn lâu như vậy.
Phải có ý chí sinh tồn rất lớn mới có thể kiên trì nổi nha!
Sau khi giúp Hoa Thiên Tầm thu dọn sạch sẽ cửa tiệm hoa, Thủy Tâm Nhu mới rời đi. Cô không quay về tập đoàn Vạn Huy mà lái xe tới tập đoàn Liên Khải.
“Đại tổng giám đốc Đường, xin hỏi có thể tan làm chưa, anh có rảnh đi ăn cơm với em không?” Thủy Tâm Nhu bay tới sau lưng Đường Diệc Sâm, đôi bàn tay nhỏ quấn trên cổ anh, đôi má dán má vô cùng thân thiết hỏi.
“Bà Đường mời, cho dù anh có xã giao cũng hủy hết, anh chỉ đi cùng em thôi.” Đôi môi mỏng bỗng dưng nhếch lên trên, khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệc Sâm lộ ra nụ cười nhạt nhu hòa.
Anh kéo tay Thủy Tâm Nhu xuống, bàn tay to ôm cô đặt lên đùi anh.
“Bà xã… nhớ em rồi!” Đường Diệc Sâm ôn nhu nói nhỏ, lại vẫn nhân cơ hội trộm hôn.
“Ba hoa!” Thủy Tâm Nhu mỉm cười với Đường Diệc Sâm, lòng bàn tay mềm nhẵn nhẹ nhàng miêu tả bờ môi mỏng gợi cảm của anh.
“Thật đó, nhớ em nha!” Đường Diệc Sâm tà tứ thổi khí vào trong lỗ tai Thủy Tâm Nhu, kiêu ngạo mà cảm thụ cô không tự chủ run rẩy cùng hít thở.
Dưới mông phản ứng khá rõ ràng a, Thủy Tâm Nhu cũng không phải kẻ ngốc, khuôn mặt xinh đẹp của cô lại thẹn thùng nhiễm hồng.
“Đường Diệc Sâm… nơi này là văn phòng nha, thư ký của anh, thậm chí cấp dưới tùy lúc đều có thể vào đó.”
“Sắp tới giờ tan làm rồi, hẳn là không có ai như thế tới quấy rầy…” Nói xong, Đường Diệc Sâm cúi đầu chiếm lấy cánh môi Thủy Tâm Nhu, nhiệt liệt quấn lấy…
“Khụ khụ.. có phải em không nên vào? Em có gõ cửa nha!”
Ánh mắt sáng ngời ảm đạm, Nguyễn Hàm lập tức nở nụ cười xã giao che giấu thất thố cùng cảm xúc dâng trào trong lòng.
Nghe tiếng, Thủy Tâm Nhu lập tức đẩy Đường Diệc Sâm ra, không kịp né tránh, cô vẫn như cũ ngồi trên đùi anh, một bàn tay to của anh vẫn không an phận lưu lại bên trong người cô. Đang vô cùng cao hứng đột nhiên bị cắt ngang, Đường Diệc Sâm không vui nhíu mày, bí hiểm nhìn chằm chằm Nguyễn Hàm, “Có chuyện gì sao?”
Thủy Tâm Nhu nhớ tới Đường Diệc Sâm ôm cô càng chặt hơn, anh tuyệt không sợ bị Nguyễn Hàm nhìn thấy bọn họ nồng tình mật ý.
“Không có gì, em chỉ qua hỏi một chút mọi người có muốn cùng ăn bữa cơm không, chúng ta cũng lâu rồi không cùng ăn.”