Gặp cha mẹ gì đó, Hà Húc cho rằng mình nghe lầm.
Nhưng vẻ mặt Tạ Thanh Dao thoạt nhìn lại không giống đang đùa với cậu, không rõ chuyến ra cửa này của Tạ Thanh Dao rốt cuộc gặp chuyện gì, mới có thể đột nhiên có ý niệm kỳ quái như vậy.
Hà Húc mờ mịt nhìn Tạ Thanh Dao, không biết đáp lại như thế nào.
"Sao lại dùng ánh mắt này nhìn tôi? "Tạ Thanh Dao nhẹ nhàng giữ mu bàn tay cậu, cười khẽ hỏi.
Hà Húc từ trên giường ngồi dậy, nhìn chằm chằm Tạ Thanh Dao một lúc lâu, đột nhiên cong khóe miệng: "Tạ tổng đây là muốn kết hôn với tôi sao?"
Bạch nguyệt quang thật lâu không thể buông bỏ, ngược lại bây giờ, lựa chọn vật thay thế kết hôn sao?
Hà Húc không tin, cũng không có chuẩn bị tốt đem cả đời này đều dành để đền đáp Tạ Thanh Dao, nhất thời đem mới mẻ cùng tình cảm chân chính, cậu phải phân rõ.
Thế giới của cậu vẫn âm lãnh hắc ám, đơn giản là Tạ Thanh Dao để cho cậu gặp qua một tia sáng, cảm thụ một chút ấm áp, cậu mới sinh ra ý niệm tham lam, muốn có được càng nhiều.
Nhưng tựa như cô bé bán diêm, diêm trong tay có thể ấm áp nhất thời, nhưng ấm áp không được một đời, khi diêm cháy hết, ánh sáng cùng ấm áp cũng sẽ im bặt, cuối cùng cậu chỉ còn có hai bàn tay trắng.
Hà Húc giống như cả đời này cũng không học được cách đặt lòng tin vào người khác, thay vì trông cậy vào sự chân thành thay đổi trong nháy mắt , còn không bằng tin tưởng tiền, tin tưởng rằng có tiền cho dù cậu không chiếm được tình cảm, cũng có thể sống tốt cuộc sống của mình.
"Ừ, đó là kế hoạch của tôi."
Thật lâu sau, Tạ Thanh Dao không né tránh ánh mắt Hà Húc, trả lời khẳng định.
Hà Húc bất ngờ mở to hai mắt.
"Tạ tổng, ngài đừng nói giỡn."
"Tôi không nói đùa, chỉ là cảm thấy, đến lúc buông xuống một vài thứ. "Tạ Thanh Dao sờ lên đỉnh đầu Hà Húc hai cái, sau đó tự mình nói:" Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tôi đưa em về."
Cách gần Hà Húc mới phát hiện Tạ Thanh Dao uống rượu, chỉ là mùi rượu trên người rất nhạt, cũng không giống như là uống nhiều mới hồ ngôn loạn ngữ.
Hà Húc hoảng hốt nhìn thấy hốc mắt Tạ Thanh Dao dường như hơi đỏ, vừa muốn hỏi một câu, Tạ Thanh Dao đã đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chờ Tạ Thanh Dao từ bên trong đi ra, Hà Húc còn chưa ngủ, đứng dậy xuống giường giúp Tạ Thanh Dao lau khô vết nước trên lưng, đang muốn đổi khăn lông giúp hắn lau tóc, bỗng nhiên bị nắm chặt cổ tay.
Tạ Thanh Dao áp sát cậu một đường lui đến bên giường, ấn cổ tay cậu song song ngã xuống giường, từ môi Hà Húc hôn đến bên tai, hôn xuống cổ một chút.
Hà Húc hiểu ý, phối hợp hôn mái tóc ướt của Tạ Thanh Dao.
Mùi thơm trên người Tạ Thanh Dao che đậy mùi mồ hôi yếu ớt trên người hai người, Hà Húc cắn môi dâng ra phản ứng Tạ Thanh Dao hài lòng nhất, lại song song chạm tới đám mây kia.
Tạ Thanh Dao ngậm lấy vai cậu, chậm rãi dùng sức cắn ra dấu răng, ôm lấy Hà Húc trong lúc cậu rên rỉ nhịn đau.
"Tề Nhạc đã là quá khứ rồi... Hà Húc, anh yêu em."
Hà Húc thở hồng hộc, đầu óc hỗn độn, nghe được lời tâm tình của Tạ Thanh Dao khẽ nhếch khóe miệng, cảm thụ tần suất tim đập nhanh hơn, cậu bỗng nhiên muốn tùy hứng một hồi.
"Em cũng yêu anh, A Dao."
Sáng sớm hôm sau, Tiết Lạc đã đến biệt thự đợi lệnh.
Hà Húc vốn tưởng rằng những lời Tạ Thanh Dao nói ngày hôm qua chỉ là bởi vì đầu óc không tỉnh táo, chờ tỉnh lại sẽ bảo cậu không nên coi là thật, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự có ý đó.
Tạ Thanh Dao đã chọn xong y phục phải mặc khi trở về nhà, lúc này đang đứng ở gương sửa sang lại chi tiết, Hà Húc còn ngái ngủ ngồi dậy, thấy thế ngẩn người.
"Tỉnh rồi? Động tác nhanh lên đi, Tiết Lạc đã ở dưới lầu chờ."
Hà Húc vội vàng bò xuống giường luống cuống tay chân dọn dẹp, hoảng hốt hỏi: "Thật sự muốn đi gặp tiên sinh và phu nhân sao?"
"Nếu không thì sao, tưởng anh đang đùa em đấy à?"
Tạ Thanh Dao thúc giục cậu đi rửa mặt, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ âu phục khéo léo đặt lên giường, ý bảo lát nữa Hà Húc thay.
Kiểu dáng âu phục rất tôn lên dáng người của cậu, vai rộng eo hẹp làm nổi bật ưu thế vốn có, cũng che giấu khuyết điểm quá mức gầy gò, Hà Húc thay quần áo xong, Tạ Thanh Dao đi tới giúp cậu sửa sang lại mái tóc hơi lộn xộn.
"Tạ tổng, thật sự muốn dẫn em đi sao?"
Hà Húc thẳng đến lúc này mới chậm nửa nhịp khẩn trương lên, trước mặc kệ Tạ Thanh Dao dẫn cậu đi gặp cha mẹ có thật sự định kết hôn hay không, chỉ cần để cậu đi đối mặt với cha mẹ đối phương, cậu cũng khó có thể chống đỡ.
Bối cảnh gia thế Tạ Thanh Dao cậu cũng biết chút ít, tuy rằng Tạ Thanh Dao dấn thân vào hoạt động của công ty điện ảnh và truyền hình, nhưng Tạ lão gia tử lại là ông trùm bất động sản quát tháo thương giới ở Dung Thành, mẹ là đại luật sư nổi tiếng trong nước, hôn nhân của hai người có thể nói là cường cường liên thủ, ghen chết người bên ngoài.
Một gia đình như vậy, sẽ coi trọng tiểu minh tinh dựa vào nhan sắc ăn bám sao?
Huống chi thân phận "tiểu minh tinh" này muốn xấu hổ bao nhiêu liền có bấy nhiêu, không có Tạ Thanh Dao giúp đỡ, cậu và thân phận này thậm chí không dính dáng gì, cái gì cũng không phải.
"Yên tâm, ba mẹ anh rất dễ gần, anh nghĩ họ sẽ thích em."
So với Hà Húc khẩn trương bất an, Tạ Thanh Dao có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không biết cha mẹ Tạ gia có thật sự thân thiện như hắn nói hay không, nhưng không thể không nói bởi vì phản ứng như vậy của Tạ Thanh Dao, khiến Hà Húc thoáng thả lỏng một chút.
Trên đường Tạ Thanh Dao đơn giản dặn dò vài câu cha mẹ có thể sẽ hỏi, Hà Húc yên lặng ghi nhớ câu trả lời, không khỏi khẩn trương lần nữa.
Hà Húc miệng không ngừng nhắc tới các loại câu trả lời, dáng vẻ so với lần đầu tiên đi thử vai còn chuyên chú hơn, Tạ Thanh Dao thấy thế nhịn không được cười cậu, trêu ghẹo nói: "Em liền đem những thứ này làm lời thoại học thuộc?"
Hà Húc hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng: "Em sợ đến lúc đó nói sai."
"Cố gắng như vậy, thoạt nhìn không phải cũng rất muốn kết hôn với anh sao? Vậy trước đó là cái gì... " Tạ Thanh Dao nghiêng người, xấu xa nhéo eo Hà Húc, dán vào tai cậu cười khẽ: " lạt mềm buộc chặt?
Giọng điệu không đứng đắn của Tạ Thanh Dao đã hóa giải được căng thẳng của Hà Húc, cậu nghiêm túc suy nghĩ, "Cũng có thể nói như vậy."
Tạ Thanh Dao nghe vậy cười rộ lên, đưa tay vào dưới áo sơ mi trong áo khoác Hà Húc, Hà Húc vội vàng kích động đè Tạ Thanh Dao lại, thấp giọng nói: "Tạ tổng, lát nữa phải gặp tiên sinh và phu nhân."
"Không sao, còn đủ thời gian. "Tạ Thanh Dao nhấn nút, trên tay tiếp tục động tác," Cẩn thận đừng làm bẩn quần áo, đừng để lộ dấu vết."
Tấm chắn nâng lên, Hà Húc bất đắc dĩ cởi áo khoác cẩn thận cất kỹ để tránh nhăn, quỳ gối trên thảm cởi cúc áo âu phục của Tạ Thanh Dao.
Đại khái bởi vì lát nữa muốn gặp phụ huynh, hai người đều rất khắc chế. Cho dù là trên đường đi, cách nhà tới mười vạn tám ngàn dặm, Hà Húc cũng ức chế hô hấp và thanh âm, chống trên người Tạ Thanh Dao không rên một tiếng.
"Hà Húc, nói yêu anh, nói cho anh biết em yêu anh."
Hà Húc thở hổn hển, khàn giọng phối hợp: "Tạ tổng, em yêu anh..."
"Đừng gọi Tạ tổng, gọi anh là A Dao."
Hà Húc lại gọi một lần nữa, hai chữ "yêu anh" vừa nói ra khỏi miệng đã lập tức bị nỗi đau trên người chặn lại.
Hà Húc nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt, lơ đãng liếc ra ngoài cửa sổ xe, một tòa biệt thự rộng rãi khí phái, tương tự như trang viên liền từ xa chiếu vào tầm mắt.
Tạ Thanh Dao gầm nhẹ siết chặt cậu, một lúc lâu sau mới thả cậu ra, từ bên cạnh lạnh nhạt kéo khăn giấy thu dọn tàn cục, không nhanh không chậm nói: "Thu dọn sạch sẽ đi, sắp tới rồi."
Đoán xem Tạ tổng đang tính toán cái gì nào...