Trước khi Hà Húc nói ra đáp án, trong lòng Tạ Thanh Dao ít nhiều có vài phần suy đoán.
Người đàn ông chạy trốn kia tuy rằng lôi thôi nhếch nhác, nhưng trên mặt mày khắp nơi đều có thể nhìn thấy những chỗ tương tự như Hà Húc, vào lúc đó trong lòng hắn liền nghi ngờ, nhưng hắn quan tâm tình trạng của Hà Húc nên vẫn chưa truy hỏi.
Hà Húc không tiết lộ nhiều chuyện về cha mình, may mà Tạ Thanh Dao cũng không hỏi thăm thêm gì nữa, chỉ trấn an cậu quên đi những thứ này, nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong phòng để lại đèn tường cho cậu, nhưng Hà Húc vẫn một đêm không dám nhắm mắt.
Trời sắp sáng bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, mưa mùa đông không bạo ngược tùy ý như mùa hè, nhưng cũng dày đặc như nhịp trống, tiếng gõ cửa kính làm cho Hà Húc tâm loạn như ma.
Bộ dáng của người đàn ông trong ảnh kia cả đời cậu cũng không thể quên, cậu tận mắt nhìn thấy người đàn ông ngã xuống đất bỏ mình, trừng to mắt gắt gao nhìn chằm chằm cậu cho đến khi tắt thở.
Nỗi sợ hãi, thống khổ và oán hận trong đôi mắt đó, giống như một tấm lưới không thể phá vỡ, bao trùm lấy cậu chìm xuống biển sâu, khiến cậu không thể giãy dụa.
Hà Húc sụp đổ.
Những thứ này cố ý bị cậu phủ bụi trong mười bảy năm ký ức, hiện nay đều bởi vì phụ thân Hà Húc xuất hiện mà lần nữa rõ ràng lên, cậu tránh không thể tránh, càng không có bất kỳ biện pháp nào có thể giải quyết.
Hà Húc thống khổ che hai gò má, Tạ Thanh Dao bên cạnh cũng một đêm không ngủ nghiêng người lại gần, vươn cánh tay ôm cậu vào trong ngực.
Ôm ấp ấm áp hữu hiệu hơn bất cứ lời an ủi nào, Hà Húc thuận thế ôm lại, vùi đầu vào ngực Tạ Thanh Dao, cầm vạt áo bên cạnh dùng sức đến xương ngón tay trắng bệch.
Tạ Thanh Dao ôm Hà Húc, trước ngực nóng ẩm, rất nhanh tản đi nhiệt độ, sau đó trước khi trở nên lạnh lẽo lại thêm một đợt nóng ẩm.
Hà Húc đang khóc, nhưng không phát ra âm thanh gì. Tạ Thanh Dao nhận thấy điểm này, giữa lông mày hiện ra một loại thương tiếc khó tả, cánh tay hắn ôm Hà Húc siết chặt, xoa xoa lưng cậu.
Đây là lần đầu tiên Tạ Thanh Dao biết thì ra Hà Húc cũng có một mặt yếu đuối, bình thường nhìn cậu hi hi ha ha quen rồi, cho rằng cậu cái gì cũng không quan tâm, lại quên Hà Húc thật ra vốn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn chưa có năng lực mạnh như vậy để gánh vác tất cả.
Qua thật lâu thật lâu, Hà Húc buông tay đang nắm chặt quần áo Tạ Thanh Dao ra. Nhìn vệt nước mắt trước ngực Tạ Thanh Dao, Hà Húc khàn khàn nhíu mày xin lỗi, "Thực xin lỗi!"
"Bình tĩnh lại chưa? Không thì cứ khóc một hồi, con người luôn cần phải phát tiết."
Hà Húc gật đầu, lại lắc đầu, đột nhiên đứng dậy muốn xuống giường, "Tôi, tôi đổi phòng ngủ khác, ban ngày ngài còn phải đi làm, tôi ở đây làm phiền ngài nghỉ ngơi."
Tạ Thanh Dao đưa tay kéo cậu trở về, thuận tay giúp cậu đắp chăn, "Công ty một ngày không có tôi cũng sẽ không đóng cửa, em an tâm ngủ đi, hôm nay tôi ở nhà với em."
Hà Húc có loại cảm giác không thực tế, cho tới nay Tạ Thanh Dao đối với cậu kỳ thật cũng coi như không tệ, nhưng luôn vừa có ân vừa có uy, thưởng phạt song song, để cho cậu có thể thời thời khắc khắc thanh tỉnh biết quan hệ giữa hai người bọn họ.
Mà hiện tại, Hà Húc có chút không thấy rõ, đường thẳng vốn phân biệt rõ ràng giữa bọn họ đã không nhìn thấy dấu vết rõ ràng như vậy.
Gần đây Tạ Thanh Dao quá ôn nhu, săn sóc lại ôn nhu là đòn sát thủ chí mạng nhất, Hà Húc nảy sinh một loại ý nghĩ thấp thỏm lại lớn mật.
Cậu có thể đã bị Tạ Thanh Dao hấp dẫn, ở một nơi không phù hợp như vậy, trong sự việc không phù hợp này.
Tạ Thanh Dao sắp xếp xong chuyện công ty liền đặt di động sang một bên, ôn hòa cười với Hà Húc: "Giờ có thể an tâm ngủ rồi."
Trong lòng Hà Húc dâng lên một tia cảm giác khác thường, ấm áp thổi quét toàn thân, thần kinh căng thẳng dần dần thả lỏng trong sự trấn an của Tạ Thanh Dao, bất tri bất giác lại thật sự ngủ thiếp đi.
Hơn nửa tháng nay cậu vẫn hoảng sợ không chịu nổi một ngày, một đêm an ổn cũng không có ngủ qua, cậu cơ hồ mỗi ngày mất ngủ, mặc dù có ngủ cũng gặp ác mộng liên tục, luôn nửa đêm giật mình tỉnh giấc lại không ngủ cả đêm.
Nhưng lần này, Hà Húc lại không có mộng mị, an an ổn ổn ngủ thẳng đến chạng vạng tối.
Hà Húc nhập nhèm mở mắt, ánh chiều tà lộ ra cửa sổ sát đất của phòng ngủ chiếu vào trong nhà, vách tường cũng bị nhiễm một tầng ánh vàng, bầu không khí trong phòng ấm áp lại khiến người ta an tâm.
Hà Húc nhẹ nhàng thở ra, nghiêng người chuyển sang một bên khác, muốn nhìn xem Tạ Thanh Dao có phải cũng đang nghỉ ngơi hay không, nhưng cậu xoay người qua, lại phát hiện bên người trống rỗng.
Chăn vén lên một góc, Hà Húc đưa tay sờ độ ấm, bên cạnh Tạ Thanh Dao lạnh như băng, xem ra người đã không còn ở đây một lúc.
Tỉnh lại phát hiện Tạ Thanh Dao không có ở đây, trong lòng Hà Húc ít nhiều có vài phần mất mát. Mặc dù biết mình không nên so đo nhiều như vậy, nhưng Tạ Thanh Dao đáp ứng cậu sẽ ở nhà cùng cậu, cậu lần này lại coi như thật.
Hà Húc ngồi thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa đã ngừng rất lâu, chỉ để lại một chút vũng nước trên mặt đất, trong trời chiều lóe lên ánh sáng có chút chói mắt.
Ngồi một hồi Hà Húc có chút khát nước, liền đứng dậy xuống dưới lầu rót nước uống, vừa đi tới chỗ rẽ cầu thang lại nghe thấy dưới lầu có tiếng động.
Trong lòng Hà Húc thắt lại, hai chân cứng đờ tại chỗ không dám tiếp tục đi xuống, trong nháy mắt cậu suy nghĩ rất nhiều chuyện, chẳng lẽ người kia đã đuổi tới nơi này?
Không, không thể nào. Hà Húc nhanh chóng tỉnh táo lại, hệ thống an ninh của biệt thự Tạ Thanh Dao cũng là số một số hai trên thế giới, nếu có người ngoài xâm nhập, cậu không có khả năng ngủ yên lâu như vậy.
"Tỉnh rồi?"
Tạ Thanh Dao từ dưới cầu thang thăm dò, Hà Húc sửng sốt một chút, lặp đi lặp lại vài bước xuống dưới lầu, có chút kinh ngạc hỏi: "Ngài không đi sao?"
Tạ Thanh Dao quay lại bàn ăn, vừa múc canh trong nồi vừa buồn cười hỏi: "Không phải tôi đã nói hôm nay ở nhà với em, muốn đi đâu?"
"Tôi, tôi tưởng ngài chỉ là thuận miệng nói."
Hà Hú vội vàng tiến lên hỗ trợ, giúp Tạ Thanh Dao đưa canh lên bàn.
"Tôi là nghĩ em tỉnh dậy sẽ đói, mới sớm chuẩn bị chút đồ ăn."
Hà Húc thụ sủng nhược kinh, Tạ Thanh Dao chủ động làm đồ ăn cho cậu, ngoại trừ mì ăn liền lần đó, đây là lần đầu tiên.
Vừa rồi thần kinh cậu quá mức khẩn trương, ngay cả mùi canh Tạ Thanh Dao nấu cũng không ngửi thấy, hiện tại ngửi thấy cư nhiên ngoài ý muốn phát hiện có lẽ tay nghề của Tạ Thanh Dao không tệ.
"Nếm thử đi."
Hà Húc nghe lời múc một muỗng, thổi vài cái liền đưa vào miệng, nóng đến hốc mắt đỏ lên, nhưng vẫn lè lưỡi khen một câu "Ngon".
Tạ Thanh Dao thấy thế cười rộ lên, cũng múc một muỗng nếm thử hương vị, bỗng nhiên điện thoại di động bên cạnh vang lên.
Tiết Lạc gọi tới. Tạ Thanh Dao quay người nhận máy, đối phương chỉ nói hai câu đã khiến hắn nhíu mày, Tạ Thanh Dao trầm giọng hỏi: "Ở đâu?
Hà Húc mơ hồ có thể nghe được vài câu vài lời, đại khái suy đoán ra cuộc điện thoại này hơn phân nửa có liên quan đến Tề Nhạc, hình như là anh ta ở quán bar nổi lên xung đột với ai đó, sự tình huyên náo có chút khó kết thúc.
Tạ Thanh Dao cúp điện thoại lại ngồi trở lại trước bàn, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không ở chỗ này. Hà Húc nhìn thấy, liền chủ động nói: "Tạ tổng, ngài nên đi xem đi."
"Không đi, đã nói hôm nay ở đây với em. "Tạ Thanh Dao trực tiếp cự tuyệt, cầm lấy thìa định tiếp tục ăn canh.
"Tôi không sao. "Hà Húc kéo tay áo hắn, thành khẩn nói:" Bên kia quan trọng hơn."
Tạ Thanh Dao mặt lộ vẻ chần chờ, cuối cùng cau mày đứng dậy, "Tôi về rất nhanh, ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."
Tạ Thanh Dao vẫn đi.
Hà Húc thở dài, nhưng cũng không quá khổ sở. Cậu một mình uống xong canh, thu dọn bát của mình, đứng dậy trở lại phòng ngủ ngủ một lát.
Lúc nửa mê nửa tỉnh cậu bỗng nhiên cảm giác một bàn tay lạnh lẽo dán lên gò má, cậu bừng tỉnh, mở mắt lại nhìn thấy khuôn mặt cười nhạt của Tạ Thanh Dao.
"Ngài, ngài đã trở lại?"
Hà Húc rất bất ngờ, cậu cho rằng hôm nay Tạ Thanh Dao sẽ không trở lại.
"Nếu không thì sao, qua đêm ở bên ngoài? "Tạ Thanh Dao cười, ngón tay lại vuốt ve gò má Hà Húc hai cái, bỗng nhiên nói:" Tôi đã nghĩ rồi, Hà Húc, tôi cảm thấy đã đến lúc đưa em về nhà gặp ba mẹ rồi."
*Có lẽ Hà Húc đã động lòng, Tạ Thanh Dao cũng thật sự nghĩ rằng sẽ cùng em yêu đương nghiêm túc nhưng những chuyện trong quá khứ lại một lần nữa bày ra trước mắt. Em không tin ai trên đời này nhưng em đã tin Tạ tổng...*