Nhìn từ xa chỉ cảm thấy biệt thự Tạ gia khí phái rộng rãi, đến trước mắt mới cảm nhận được cảm giác áp bách đối diện.
Xe chậm rãi chạy vào con đường nhỏ bằng phẳng, gió lạnh trang nghiêm nhẹ nhàng thổi cành cây bạch quả trụi lủi, Hà Húc xuống xe tự giác đứng thẳng tắp, một phần cũng không dám lơi lỏng.
Trong đình viện ngoại trừ tiếng gió xào xạc không còn gì khác, đỉnh đầu thật giống như có một bàn tay vô hình khổng lồ đặt lên trên, Hà Húc cảm thấy trong hoàn cảnh này ngay cả cười cũng là có tội, cũng không biết Tạ Thanh Dao nói có phải sự thật hay không.
Cha mẹ hắn, thật sự rất dễ tính sao?
Quản gia cung kính cúi đầu chào Tạ Thanh Dao, nghiêng người mỉm cười thăm hỏi Hà Húc, Hà Húc câu nệ đáp lại, động tác có chút cứng ngắc.
Hà Húc đi theo quản gia vào trong phòng, trang hoàng trong phòng trang nghiêm như sân vườn, trang trí đơn giản nhưng khó nén bản chất trang nhã, lại mang đến một vòng cảm giác áp bách mới.
Trước kia Hà Húc cũng cùng Tạ Thanh Dao tham dự rất nhiều sự kiện long trọng, hoặc xa hoa lãng phí, nhưng so với Tạ trạch thì chẳng là gì cả
Hà Húc hít sâu vài lần thử thả lỏng thân thể căng thẳng, vừa vặn bị Tạ Thanh Dao thoáng nhìn, Tạ Thanh Dao thấy thế cầm tay cậu, cười nói: "Sợ hãi à?"
Khóe miệng Hà Húc lộ ra nụ cười cậy mạnh, khẩu thị tâm phi nói: "Sao có thể."
Nhưng tay cậu vẫn thành thật nắm chặt Tạ Thanh Dao, nhịn không được lại ở trong miệng lầm bầm một hồi câu trả lời có thể sẽ dùng đến.
Cùng Tạ Thanh Dao tham gia bất kỳ hoạt động nào trước đây đều không giống nhau, những trường hợp đó cậu làm bộ là tốt rồi, nhưng lần này bất đồng, với nhãn lực của hai người Tạ gia, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cậu là một bao cỏ không có nội hàm.
Nhưng cho dù như vậy, cũng phải giãy dụa một chút, ít nhất để một hồi nữa không nên bị nhục nhã quá tàn nhẫn.
Tạ Thanh Dao nhìn bộ dáng cố gắng của cậu, nhịn không được cười, nhưng nụ cười lại ngưng đọng trên mặt, tâm sự nặng nề xoa đầu Hà Húc, "Không có việc gì, đừng sợ."
"Phu nhân, thiếu gia đã trở lại."
Quản gia cung kính đứng trước sofa, người trên sofa nghe tiếng buông tờ báo trong tay xuống, gỡ kính hơi nhíu mi tâm.
"Còn khá sớm."
Huân Duệ từ trên sofa đứng dậy, sửa sang lại quần áo nhăn nheo, một lần nữa đeo kính lên xoay người nhìn về phía cửa, ánh mắt rơi xuống trên người Hà Húc sửng sốt một giây.
"Mẹ, đây là Hà Húc."
Tạ Thanh Dao dắt Hà Húc đến gần, mỉm cười giới thiệu với Huân Duệ.
Nữ nhân trước mặt mang theo một loại khí tràng không giận tự uy, dáng người cao gầy, dung mạo xinh đẹp, liền cùng giai nhân trong sách viết không kém chút nào.
Nghe Tạ Thanh Dao gọi "Mẹ", Hà Húc vội vàng đứng thẳng người, câu nệ nhu thuận hướng Huân Duệ chào hỏi: "Xin chào phu nhân, con là Hà Húc."
Huân Duệ đánh giá Hà Húc từ trên xuống dưới, bỗng nhiên mắt lộ vẻ chần chờ, "Ta... có phải đã gặp cậu ở đâu rồi không?"
Hà Húc còn chưa kịp nhận thức những lời này của Huân Duệ, Tạ Thanh Dao liền ngăn lại, nhắc nhở bà: "Mẹ, cậu ấy là Hà Húc, không phải Tề Nhạc."
Lông mày Huân Duệ lại không thấy giãn ra, bà khẽ lắc đầu, nhưng lại nhất thời không nhớ nổi mình đã gặp Hà Húc ở đâu, đành phải từ bỏ.
"Đứng đó làm gì? Về nhà còn thận trọng như vậy."
Tạ Thanh Sơn mặc đồng phục Thái Cực bên ngoài đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy cả nhà đều như gỗ đứng ở trước sofa, không khỏi đặt câu hỏi.
"Ba, giới thiệu cho ba một chút, đây chính là Hà Húc mà con đã nhắc tới."
Hà Húc lại nhanh chóng quay lại chào Tạ Thanh Sơn, nhưng đối phương ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp đi tới ngồi vào sofa, vẫy tay sai quản gia đi rót trà.
Hà Húc đoán được cậu hẳn là không được chào đón, nhưng không nghĩ tới Tạ Thanh Sơn biểu hiện không chào đón rõ ràng như vậy, mặc dù da mặt rất dày cũng khó tránh khỏi xấu hổ, cũng may Huân Duệ kịp thời hóa giải xấu hổ.
"Ba con có thể là mệt mỏi, đừng để ý, các con ngồi trước đi."
Tạ Thanh Dao nghiêng người an ủi Hà Húc hai câu, dẫn cậu ngồi xuống đối diện hai người.
"Ba mẹ, hôm nay con mang Hà Húc về, chủ yếu là muốn nói với ba mẹ một chút, con định kết hôn với Hà Húc."
Huân Duệ sắc mặt cứng đờ, theo bản năng nhìn về phía Tạ Thanh Sơn, chỉ thấy Tạ Thanh Sơn thần sắc như thường, lạnh nhạt phẩm trà sau đó không nhanh không chậm hỏi: "Quyết định?"
"Quyết định rồi, là em ấy. "Tạ Thanh Dao trả lời khẳng định.
Cho tới nay hắn chưa từng được kiên định lựa chọn, giờ này khắc này khi Tạ Thanh Dao nói với cha mẹ hắn nhận thức cậu, trong lòng Hà Húc bỗng dưng ấm áp.
Tạ Thanh Sơn rốt cục giương mắt nhìn Hà Húc một cái, ánh mắt chăm chú làm cho Hà Húc như ngồi trên đống lửa, ngay cả tay cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
Ở gia đình Tạ Thanh Dao, cậu chỉ có thể được lựa chọn, giống như một món đồ cổ giả cấp thấp, bị nhà sưu tầm đồ cổ đánh giá một chút liền muốn một búa đập nát.
"Con thích đàn ông, chúng ta không quản được, cũng không định quản." Tạ Thanh Sơn nhìn chằm chằm Hà Húc, nói với Tạ Thanh Dao:" Con có thể kết hôn với đàn ông, nhưng cậu ta không được."
Trong lòng Hà Húc lạnh đi một nửa, không ngờ đáp án chuẩn bị lại trở nên vô dụng, Tạ Thanh Sơn cũng không muốn hiểu rõ cậu liền trực tiếp phủ nhận quyết định này.
Tuy nói loại kết quả này là có thể dự đoán trước, nhưng bị cự tuyệt trước mặt vẫn là rất tổn thương tự tôn.
"Tại sao em ấy không thể?"
Tạ Thanh Sơn nặng nề đặt chén trà xuống, chỉ vào Hà Húc hỏi Tạ Thanh Dao, "Con nói vì sao không được? Con muốn kết hôn với đàn ông ta mặc kệ, nhưng ít nhất con cũng mang về cho ta một người có gia thế trong sạch."
"Con nghe không hiểu ba nói gì. Con yêu khuôn mặt này, nếu Tề Nhạc không được, vậy Hà Húc, cũng càng không có gì để nói."
Tạ Thanh Sơn đưa tay về phía quản gia, quản gia hiểu rõ ánh mắt của ông mà đem tài liệu trước đó đã chuẩn bị tốt đưa tới, ông cơ hồ là đem tài liệu trong tay ném tới trước mặt Tạ Thanh Dao, "Vậy con liền mở to hai mắt nhìn xem, con mang về đến tột cùng là hạng người nào!"
Tài liệu vương vãi khắp bàn làm chén trà bị đổ Hà Húc vội vàng nhặt tờ giấy ở khắp nơi, nhưng nhặt lên đột nhiên phát hiện những tài liệu này đều là tư liệu về cậu.
Từ khi cậu sinh ra đến bây giờ, tư liệu về từng giai đoạn của cuộc đời đều có, thậm chí còn chi tiết hơn cả những gì cậu biết.
Động tác nhặt giấy của Hà Húc cứng đờ tại chỗ, huyết sắc trên mặt rút hết, nụ cười lấy lòng vẫn duy trì trong nháy mắt cũng tiêu tán.
"Không phải em ấy là con trai của tội phạm giết người sao, thế nào, không xứng với con sao?" Tạ Thanh Dao chẳng thèm để ý nhếch môi, "Hay là nói ba cảm thấy còn chưa đủ, còn cần con tìm một người càng không chịu nổi, ba mới có thể nhìn thấy Tề Nhạc tốt hơn?"
Hà Húc kinh ngạc nhìn Tạ Thanh Dao, không thể tin được mình vừa nghe thấy gì. Lời Tạ Thanh Dao rõ ràng là nói hắn đã sớm biết những thứ này, lại còn lừa cậu nói muốn dẫn cậu tới gặp cha mẹ.
Chính là để ở trước mặt cha mẹ hạ thấp cậu, mà nâng Tề Nhạc lên?
Tạ Thanh Dao vừa nói như thế, Huân Duệ bỗng nhiên nhớ tới chính mình ở đâu gặp qua khuôn mặt này, bà giật mình nói ra: "Ta nhớ rồi, cậu là con trai Hà Vi, ta nhớ được mẹ cậu tên là Từ---"
"Đủ rồi!"
Hà Húc mạnh mẽ đứng lên, hai tay nắm ở bên cạnh không khống chế được mà phát run, cậu cảm giác mình giống như bị người lột sạch quần áo, không còn một chút tôn nghiêm nào.
Hà Húc cầm lấy tài liệu của mình, quay sang Tạ Thanh Dao không nhịn được đỏ hốc mắt, run giọng hỏi: "Cho nên Tạ tổng, đùa giỡn tôi có vui không?"
*Niềm tin là thứ mất đi rồi thì rất khó để lấy lại, đặc biệt là đối với một đứa trẻ mang nhiều vết thương như Hà Húc. Ở trong bóng tối suốt nhiều năm vừa định thử một lần bước chân ra ngoài thì bị đâm một nhát, làm sao có thể lại tin thêm ai nữa?*