“Người đẹp thấy thế nào?” Nhiếp Trạch thấy cô im lặng bèn giải thích thêm lần nữa: “Vị trí em cũng biết rồi đấy, ở ngay trước kia, cũng gần quân khu với trường của tụi em, anh nói nhé, đi qua khỏi chỗ này là sẽ chẳng có chỗ nào có cửa hàng buôn bán gì đâu.”
Mục Ảnh Sanh đóng tập tài liệu rồi liếc nhìn Nhiếp Trạch. Cô rất muốn hỏi anh ta hai năm qua có liên lạc với người nhà của Lệ Diễn hay không, nhưng cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Thôi được rồi. Có duyên thì sẽ gặp lại.
Kiếp trước, lúc cô chết, người đàn ông kia cũng đã chức cao vọng trọng rồi. Nếu tính theo quỹ đạo thời gian thì lúc này Lệ Diễn có lẽ đang lập công ở nơi nào đó.
Cô biết tương lai sẽ như thế nào là sự thật nhưng những năm đó số lần cô gặp Lệ Diễn thật ra cũng không nhiều.
Lúc trước anh ở đâu, làm gì, cô đúng thật là không rõ lắm.
“Người đẹp ơi.”
Mục Ảnh Sanh hoàn hồn, hắng giọng một cái: “Cũng không tệ. Rất tốt. Lát nữa qua xem rồi quyết định. Cám ơn anh.”
Phía trước là khu nhà đang bán. Nhiếp Trạch dừng xe gần đó, quay người nhìn Mục Ảnh Sanh, nét mặt khó nén lại gợn lên chút cợt nhã.
“Người đẹp này, chỉ cảm ơn suông thế thôi à, hay là em hôn anh một cái đi. Được không?”
Mục Ảnh Sanh thu hồi lời mình nói lúc trước, lườm Nhiếp Trạch một cái, khiến anh ta im bặt còn cô thì đẩy cửa xuống xe trước. Nhiếp Trạch đi theo sau, bước chân rất nhanh.
“Người đẹp ơi, đừng vậy mà. Anh chỉ là một lời thật lòng với em thôi.”
“Cảm ơn anh đã thật lòng nhưng mà lòng anh thật nhiều quá cứ để lại cho người khác đi nhé.”
“Người đẹp ơi, em nói vậy thật làm anh tổn thương. Em có biết anh là người đàn ông chung tình đệ nhất thiên hạ, vô địch vũ trụ…”
Mục Ảnh Sanh dừng bước, Nhiếp Trạch ở phía sau vẫn chưa ngừng nói, thuận theo ánh mắt của Mục Ảnh Sanh mà nhìn về phía người đang đi tới.
“Anh họ?”
Lúc trước cô có lần nghe Nhiếp Trạch nói qua một lần, khu biệt thự này có phần công ty của Chu Trị Bình tham gia khai thác. Vì vậy thấy Chu Trị Bình ở đây cô cũng không suy nghĩ gì cả, bất ngờ là bên cạnh anh ta lại là người đó.
Mục Thiên Thiên.
Kiếp trước, lúc cô gặp Chu Trị Bình, Mục Thiên Thiên đã là bạn gái của anh ta.
Mục Ảnh Sanh cũng không biết làm sao Mục Thiên Thiên lại quen được Chu Trị Bình. Nhưng lúc này nhìn hai người đứng cạnh nhau, nam nhã nhặn nữ nhu mì, nhìn cũng khá xứng đôi.
Mục Ảnh Sanh cũng không có phản ứng gì lớn, cô nhìn Nhiếp Trạch đang vui mừng kinh ngạc tiến lên chào hỏi Chu Trị Bình. Lúc nhìn thấy Mục Thiên Thiên ở bên cạnh, anh ta không ngừng nháy mắt với Chu Trị Bình.
“Anh họ, bạn gái anh đó hả?”
Mục Ảnh Sanh nhìn về phía Mục Thiên Thiên, cô ta đang đỏ mặt bởi vì câu hỏi của Nhiếp Trạch, hơi cúi đầu, mái tóc đen dài thẳng mượt nhẹ phất phơi theo gió, khiến người ta nhìn lại thấy thương.
“Đây là Mục Thiên Thiên, bạn gái anh.”
“Mục hả? Trùng hợp quá. Hôm nay em cũng đi cùng một người bạn họ Mục.”
Lúc nói chuyện, Nhiếp Trạch đưa mắt nhìn ra sau, phát hiện Mục Ảnh Sanh đang nhìn chằm chằm Mục Thiên Thiên liền kéo tay cô, dẫn cô đến trước mặt hai người kia.
“Anh họ, bạn em nè, tên là Mục Ảnh Sanh. Hôm nay em dẫn cô ấy đến xem nhà. Anh nói có trùng hợp không? Cô ấy lại cùng họ với bạn gái anh. Nói không chừng hai cô ấy năm trăm năm trước là người một nhà á.”
Mục Ảnh Sanh không nói lời nào, kiếp trước, Mục Thiên Thiên đã âm thầm dặn cô đừng cho người ta biết là có quen cô ta.
Lúc đó, Mục Khải đã xảy ra chuyện, nhà họ Mục cũng đã sa sút, cho nên Mục Ảnh Sanh đã nghĩ là do Mục Thiên Thiên không muốn để người ta biết gia thế của mình.
Nhưng ở kiếp này, công việc làm ăn của Mục Quý Hòa ở thành phố Khánh cũng nhờ cô nhắc nhở mà phát triển cũng khá, coi như là có chút thành tựu.
Thêm vào đó cô thỉnh thoảng lại đưa ra một số đề nghị theo phạm vi năng lực của mình đồng thời không làm ảnh hưởng tới quỹ đạo phát triển chung. Vì vậy mà Mục Quý Hòa kinh doanh so ra còn lớn hơn cả kiếp trước.
Mục Ảnh Sanh không chắn Mục Thiên Thiên có thừa nhận là quen cô không.
Mục Thiên Thiên vừa rồi đã thấy Mục Ảnh Sanh. Bình thường, ở tình cảnh như thế này, cô ta nhất định sẽ ước càng ít người biết quan hệ của bọn họ càng tốt.
Nhưng người cô ta thấy đi cùng Mục Ảnh Sanh lại là Nhiếp Trạch.