Cô ta biết rất rõ về Nhiếp Trạch, tin tức về anh ta cô ta cũng từng xem, Chu Trị Bình cũng từng nhắc đến anh ta.
Với tư cách là em họ của Chu Trị Bình, anh ta luận về năng lực hay là mánh khóe gì đều đủ cả. Hơn nữa Chu Trị Bình cũng rất thích người em họ này, cũng là Chu Trị Bình đã nói người em họ này muốn tới xem nhà.
Nếu là người khác, Chu Trị Bình tuyệt đối sẽ không đến cùng. Nhưng bởi vì là Nhiếp Trạch nên anh ta mới đích thân đến.
Mục Thiên Thiên suy nghĩ rất nhanh, đồng thời đưa mắt nhìn Mục Ảnh Sanh đang không thể hiện cảm xúc gì trên mặt. Đột nhiên, cô ta nghĩ tới trọng tâm trong câu Nhiếp Trạch vừa nói.
“Chị, hôm nay chị cũng tới xem nhà hả?”
Mục Thiên Thiên cắn môi, giả bộ kinh ngạc, lại làm như hơi do dự nhìn Mục Ảnh Sanh.
“Chị tới xem nhà hả? Chị mua cho chị hả? Mà chị lấy tiền đâu ra mà mua? Hay là…” Lúc nói chuyện, cô ta lại liếc nhìn Nhiếp Trạch, ánh mắt làm ra vẻ vô cùng khiếp sợ và không thể tin được: “Chẳng lẽ là em họ Trị Bình muốn mua nhà cho chị?”
Mục Ảnh Sanh vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn Mục Thiên Thiên dùng hai ba câu nói đã bẻ lái câu chuyện về phía bất lợi cho cô.
Nếu hôm nay cô với Nhiếp Trạch thật sự là có quan hệ nam nữ, nếu hôm nay Chu Trị Bình không phải là anh họ Nhiếp Trạch hay nếu như người đứng đây hôm nay là những người khác, nghe nói như thế thì sẽ nghĩ gì về cô?
Cô vẫn chưa lên tiếng thanh minh, Nhiếp Trạch đã nhịn không được mà mở miệng trước: “Cô nói linh tinh gì thế? A Sanh mà phải cần tới tôi mua nhà cho á? Cô ấy có tiền mua nhà thì tại sao tôi lại phải mua cho cô ấy chứ?”
Nhiếp Trạch vô cùng bảo vệ người bạn này nên không để ý đến chuyện Mục Thiên Thiên trước đó đã gọi Mục Ảnh Sanh là chị.
Ngược lại Chu Trị Bình lại hiểu tất cả, anh ta nhìn Mục Ảnh Sanh rồi lại nhìn Mục Thiên Thiên.
“Thiên Thiên, lúc này em gọi cô ấy là chị à?”
“Đúng ạ.” Mục Thiên Thiên làm như là mình lờ lời, giả vờ lúng túng nhìn Mục Ảnh Sanh: “Chị, em không có ý đó. Nhưng mà tiền đâu mà chị có? Hay là ba cho chị?”
Nếu quả đúng là vậy thì ba đúng là quá thiên vị. Lúc trước cô ta nói ba cho cô ta mua một căn nhà ở Thượng Hải nhưng Mục Quý Hòa ngay từ đầu đã từ chối.
-----
Fan page của team Sunshine: https://www.facebook.com/Sunshine-510936162272616
Cùng vào nhóm Truyện Ngôn Tình Hay để tìm thêm nhiều bộ truyện nữa nhé: https://www.facebook.com/groups/260611775609345
Cô ta phải nhõng nhẽo đòi rất lâu Mục Quý Hòa mới chịu đồng ý.
Điều Mục Thiên Thiên không biết là lúc đó Mục Quý Hòa không đồng ý là do khi đó tiền ông đều lấy ra quay vòng vốn hết cả, cho nên sau đó có tiền ông liền mua ngay căn nhà đó cho cô ta.
Thế nhưng việc này lại bị Mục Thiên Thiên xem là do bản thân cô ta tranh thủ được. Vậy mà bây giờ Mục Ảnh Sanh thì sao?
Tiền của cô ở đâu mà ra? Là ba chủ động cho cô hay là do cô vòi vĩnh?
Bất kể là thế nào thì Mục Thiên Thiên cũng khó chịu. Chuyện lớn như mua nhà mà cô ta lại chẳng nghe ai nói gì hết.
Nếu không phải hôm nay gặp thì làm sao biết được ba cho Mục Ảnh Sanh tiền? Dựa vào khả năng của chị ta thì làm gì mua được biệt thự chỗ này.
Chưa kể đây đâu phải là nhà thương mại thông thường. Mà là biệt thự, biệt thư cơ đấy. Nghĩ tới đây, sắc mặt Mục Thiên Thiên có chút khó coi.
“Này, cô bị làm sao vậy hả?” Nhiếp Trạch nghe đến lúc này cũng cảm thấy có gì không ổn. Anh ta tiến lên một bước nhìn Mục Thiên Thiên.
“Ba cô cho cô ấy tiền mua nhà thì đã làm sao? Không được à?”
“Ý tôi không phải thế.” Mục Thiên Thiên lập tức làm bộ uất ức, cô ta nhìn Mục Ảnh Sanh rồi lại nhìn Chu Trị Bình, vẻ mặt cấp bách: “Tôi chỉ hỏi thôi mà. Tôi với chị ấy là chị em, chị ấy bây giờ vẫn còn đang đi học. Bỏ một số tiền lớn như vậy để mua nhà, tôi cũng chỉ là quan tâm chị ấy nên mới hỏi thôi mà.”
“Là quan tâm hay là ghen tỵ?” Một giọng nói lạ vang lên, giọng nam trong trẻo lại lạnh lùng, cùng với đó là bước chân mạnh mẽ tiến đến gần.
Mục Ảnh Sanh quay phắt đầu lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía người đó.