Nhiếp Trạch nói bâng quơ mà Mục Ảnh Sanh cũng không coi là thật.
“Không cần đâu, việc cũng xong rồi, tôi còn phải quay về trường.”
“Người đẹp ơi, em về trường làm gì? Hiếm khi được ra ngoài, phải thư giãn chút chứ. Yên tâm đi, có anh đây chắc chắn sẽ không có chuyện vô vị.”
Mục Ảnh Sanh không mở tập tài liệu trước mặt mà quay sang nhìn Nhiếp Trạch: “Cách thư giãn của tôi là đánh quyền. Anh có một thử không?”
…
Nhiếp Trạch vừa nghe đã run tay suýt chút là lệch tay lái mà nhào xuống sông.
Anh ta nhìn Mục Ảnh Sanh mà trong phút chốc lại tưởng nhìn thấy vị anh họ ác ma nhà anh ta. Nếu không phải biết hai năm qua Lệ Diễn đi vắng, anh ta chắc chắn sẽ cho là do Lệ Diễn đào tạo mà Mục Ảnh Sanh mới thế này.
“Người đẹp ơi là người đẹp. Nói sao thì anh cũng là bạn em mà, đúng không? Em như vậy thật chẳng hiền lành chút nào.”
“Phải không vậy?” Mục Ảnh Sanh mở tài liệu ra: “Hiền lành là cái gì? Có ăn được không?”
Cái tên Nhiếp Trạch này nhất định không được nể mặt. Nếu không thể nào cũng sẽ được voi đòi hai bà Trưng.
Cô đến nay vẫn còn nhớ cái lần đầu tiên anh ta kiếm được tiền nên nói là muốn dẫn cô đi ăn mừng, kết quả lại không kiềm chế được mà lại muốn tiếp xúc “gần gũi” hơn.
Mục Ảnh Sanh khi đó đã theo Mạc Thì học một thời gian nên chỉ cần vài chiêu cầm nã thủ là đã tóm gọn được Nhiếp Trạch. Đương nhiên, chuyện này không phải do Nhiếp Trạch yếu, mà là do cô ra tay quá bất ngờ.
Sức lực của cô lúc ấy khiến Nhiếp Trạch cũng phải xin tha: “Người đẹp ơi, em đừng có vậy mà. Người ta sẽ chê đó. Nhưng không sao, anh sẽ miễn cưỡng chấp nhận em vậy.”
“Vậy hả? Vậy anh có muốn luyện tiếp không?”
Nhiếp Trạch từ đó về sau không dám động tay động chân nữa, nhưng cái miệng thì vẫn không chịu chừa.
Giờ thì tốt rồi, cả miệng cũng không làm ăn gì được nữa.
Nghĩ tới đây Nhiếp Trạch lại làm vẻ mặt đau lòng. Mọi người nói thử xem, tại sao một cô gái xinh đẹp thế kia lại có sở thích lại khác người dữ vậy?
Nhìn Mục Ảnh Sanh đọc tài liệu, anh ta cam chịu số phận bắt đầu giải thích cho cô: “Người đẹp, em đúng là hên lắm đó nha. Cái tiểu khu này cũng coi như là khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố Nam đấy nhé. Trang bị hạng nhất, khu vực hạng nhất, vị trí cũng hạng nhất, sau này muốn tìm khu vực như vậy e là rất khó. Anh thấy, sau này đất đai sẽ càng ngày càng có giá. Một căn biệt thự như vậy nhất định sẽ hot.”
Những điều anh ta nói, Mục Ảnh Sanh cũng biết cho nên cô không lên tiếng trả lời.
Dưới sự giới thiệu của Lệ Diễn hai năm trước, cô cầm 400 vạn tệ trong tay đưa cho Nhiếp Trạch. Mà tên này cũng thật lợi hại, cứ theo suy nghĩ của cô mà mua được đúng căn nhà mà cô đã ngắm trước đó.
Lại còn tốn chưa đến 200 vạn tệ. Hiện tại thành phố Nam đang chuẩn bị mở mang, mảnh đất đó vẫn chưa có giá khủng bố như mấy năm sau này.
Cô biết chỉ vài năm sau thôi giá sẽ tăng không ngừng cho nên cô sẽ không bán vội. 200 vạn tệ còn lại, Nhiếp Trạch đã giúp cô mang đi đầu tư.
Cũng không biết tên kia đã làm thế nào mà chỉ hai năm, số tiền đó đã tăng lên đến vài lần.
Cô nói cho anh ta tiền nhưng anh ta lại từ chối. Hai năm qua cô vẫn chưa mua nhà. Nhiếp Trạch nói những căn nhà trước đó đều không tốt, cô cũng không thiếu tiền, chờ một chút cũng được.
Vậy mà cũng phải chờ đến hai năm. Hai năm đó, thành phố Nam bắt đầu ra mắt nhà ở thương mại. Mô hình lúc này vẫn chưa hợp lý như mấy chục năm sau.
Diện tích chung quá nhiều, mô hình nhà dù sao cũng có chút khuyết điểm. Mục Ảnh Sanh nhìn tới nhìn lui cũng không chọn được căn nào. Vì vậy cô đành phải nghe Nhiếp Trạch tạm thời dừng ý định mua nhà.
Nhưng lần này thì khác. Khu biệt thự này mới xây từ chừng nửa năm trước. Người xây biệt thự cũng là người quen. Là Chu Trị Bình.
Mục Ảnh Sanh có chút không thể không bội phục, những người Lệ Diễn cho là nhỏ bé, quả thực đều là những nhân vật rất lợi hại.
Nhiếp Trạch thì không cần phải nói, cà lơ phất phơ là một chuyện, tài kinh doanh lại là chuyện khác.
Chu Trị Bình, kiếp trước cũng thuận buồm xuôi gió, kiếp này bây giờ cũng có thể xem như là đã tìm được định hướng.
Khu biệt thư kia là do Chu Trị Bình cùng một công ty bất động sản địa phương xây dựng. Đặt tên là Lục sắc Gia viên. Ở thời điểm này mà có ý nghĩ như vậy cũng coi như là tân tiến rồi.
Chu Trị Bình, Nhiết Trạch, còn cả những người cô từng nghe tên đều theo quỹ đạo của lịch sử mà tiến về phía trước.
Vậy còn Lệ Diễn thì sao? Hai năm qua, anh ở đâu, làm gì?