Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 96: Đây là một cơ hội




Lúc này cũng đã là buổi sáng, mặt trời đã bắt đầu lên, doanh trại lại tràn sức sống. Mục Ảnh Sanh đứng dưới ánh nắng, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt kiên định.

“Báo cáo thủ trưởng. Nếu thật sự được thưởng, em muốn xin cho các bạn được nghỉ 3 ngày.”

Hành động bất ngờ này khiến cả Nhậm Đông và Mạc Thì đều nhất thời ngây người.

“A Sanh. Em—” Tâm trạng Mạc Thì vô cùng phức tạp, lời nói của Mục Ảnh Sanh nghe ra không hề có chí tiến thủ.

“Bạn học Mục, em nghĩ kĩ chưa?” vẻ mặt Nhậm Đông có chút tiếc nuối, thậm chí không thể tin là mình đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi mà Mục Ảnh Sanh vẫn không hề có phản ứng?

“Báo cáo thủ trưởng, em đã nghĩ kĩ rồi. Khoảng thời gian này mọi người đều diễn tập vô cùng vất vả. Ai nấy cũng đã rất nhiều đêm không được nghỉ ngơi tử tế rồi. Em xin phép thầy cho các bạn được nghỉ ngơi vài hôm.”

Mạc Thì nhíu mày, cô học trò này ông đã dạy dỗ gần hai năm, cũng coi như là hiểu rõ cô, không phải bình thường cô đều đặt việc tiến vào quân doanh lên hàng đầu hay sao?

Vậy tại sao cơ hội đã ở trước mắt rồi mà cô lại từ bỏ?

“Được, vậy cho phép mọi người nghỉ ngơi ba ngày, kêu mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Mạc Thì rốt cục vẫn là một lão cáo già. Mục Ảnh Sanh không đi cũng tốt, để đến lúc ai đó về cũng không đến mức khó ăn khó nói.

Mục Ảnh Sanh quay về, báo tin được nghỉ ba ngày khiến doanh trại rộ lên tiếng hoan hô.

Khoảng thời gian này mọi người thật sự vô cùng mệt mỏi. Không tính ba ngày diễn tập thì đợt huấn luyện trước cũng đã khiến bọn họ vô cùng mệt mỏi rồi.

Củng Hướng Tuyết và Hà Mỹ Tĩnh đi tới, mỗi người một bên bám lấy hai tay Mục Ảnh Sanh: “A Sanh, ba ngày nghỉ này đều nhờ công của cậu hết, sao? Đi chơi với bọn tớ chứ.”

“Các cậu đi đi, tớ không đi đâu.” Mục Ảnh Sanh vẫn còn việc phải làm.

“A Sanh, sao cậu lại lãng phí thế chứ? Cậu như vậy là không hòa đồng lắm đó biết không, bình thường bọn tớ đi chơi còn cậu bận tập luyện thì không nói làm gì. Giờ hiếm lắm mới được nghỉ mấy hôm mà cậu vẫn định tiếp tục tập luyện không nghỉ như thế á?”

“Đúng vậy. Đừng có coi mình như dây cung như vậy, cũng nên thả lỏng xíu đi.”

“Thật sự không đi được.” Mục Ảnh Sanh nhìn hai cô bạn thân: “Tớ vẫn còn việc, các cậu đi đi.”

“Việc gì chứ? Không nói rõ thì đừng hòng đi nhé.”

Mục Ảnh Sanh liếc hai người: “Tớ có hẹn với bạn rồi. Nên—

“Bạn? Bạn gì? Bạn trai à?”

“Đúng đấy, nếu là bạn trai thì bọn tớ tha cho cậu.”

Nhìn hai cô bạn thân kẻ sướng người họa, Mục Ảnh Sanh đầu đầy hắc tuyến.

… … … …

Lúc Mục Ảnh Sanh lên xe, cô đau đầu nhìn hai cô bạn đang nháy mắt với mình ngoài cửa xe.

Nhiếp Trạch nhìn theo ánh mắt cô: “Bạn em cũng muốn ra ngoài à? Hay tiện thì đưa bọn họ một đoạn.”

“Không cần đâu.”Mục Ảnh Sanh lắc đầu, không có cách nào giải thích là vì hai người kia đang hiểu nhầm Nhiếp Trạch là bạn trai của cô: “Đi thôi. Còn có việc phải làm.”

Nhiếp Trạch khởi động xe, nhìn Mục Ảnh Sanh: “Chậc chậc. Người đẹp, bảo em đi theo anh thì em cứ không nghe. Em nhìn mặt em gầy xọp rồi này. Người cũng hốc hác nữa. Anh nói em nghe. Con gái như em có nhất thiết phải bán mạng tập luyện thế làm gì. Em bây giờ cũng không thiếu tiền, sau này muốn sống thế nào chả được. Cần gì cứ phải khổ thế làm gì?”

Mục Ảnh Sanh không thèm để ý đến Nhiếp Trạch, tùy tiện lấy một ít tài liệu ra xem.

Những lời này Nhiếp Trạch đã nói đi nói những hai năm trời rồi mà vẫn không thể lay chuyển Mục Ảnh Sanh. Mỗi lần như vậy là anh ta lại chỉ có thể giở giọng cợt nhã.

“Người đẹp, hôm nay ăn cơm với anh đi, nhìn em xem đã gầy đến mức nào rồi. Trong quân đội thì lấy đâu ra đồ ăn ngon chứ? Hôm nay anh dẫn em đi ăn một bữa thật ngon. Cứ coi như hẹn hò cùng anh đi? Thấy thế nào?”