Còn cả nụ hôn bất ngờ ngày hôm đó nữa.
Hai năm trước sau khi Lệ Diễn hôn cô xong liền chạy đi mất. Thật ra nụ hôn kia, cũng có phần của cô. Thế nhưng, Lệ Diễn từ sau lần đó liền giống như biến mất vậy.
Hai năm qua cô cũng không ít lần tới quân khu, nhưng không lần nào gặp được Lệ Diễn. Thậm chí cô còn không hề nghe thấy bất kì ai còn nhắc đên cái tên sát thần nữa.
Cô không biết Lệ Diễn đang ở đâu, cũng không biết Lệ Diễn đang làm cái gì.
Cô bây giờ đã lên năm 3, đã không còn là lính mới vào trường nữa rồi. Cô biết rõ trường hợp như vậy có 2 tình huống: Thứ nhất Lệ Diễn bị điều khỏi quân khu thành phố Nam, thứ hai anh ta chắc chắn đang chấp hành nhiệm vụ bí mật gì đó, không thể để người khác biết, cũng không thể trở về.
Hai năm qua, ban đầu nếu cô không nghĩ đến tại sao lúc đó anh lại hôn cô và thì cũng suy nghĩ câu nói cô đợi anh của Lệ Diễn là ý gì?
Thế nhưng sau này, Mục Ảnh Sanh căn bản không có nhiều thời gian để nghĩ đến Lệ Diễn. Mỗi ngày chỉ không ngừng huấn luyện và huấn luyện.
Theo thời gian, nụ hôn cùng cái ôm ngày đó ngày càng xa vời như ký ức kiếp trước của cô vậy.
Chỉ là nhiều khi nửa đêm tỉnh giấc sẽ nhớ tới.
… …
“ A Sanh, thầy Mạc gọi cậu đấy”
Lời của Củng Hướng Tuyết làm cô phục hồi lại tinh thần, cô hướng về phía cô ấy cười cười, chỉnh đốn lại tâm trạng, rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhậm Đông và Mạc Thì đều có mặt, thấy cô bước vào, Mạc Thì liền hướng phía cô vẫy vẫy tay.
Mục Ảnh Sanh tiến lên chào một cái.
“A Sanh.”
“Có.”
“Thư giãn đi, đừng quá căng thẳng, đợt huấn luyện này đã kết thúc rồi.”
Mạc Thì thật sự rất quý cô học sinh này. Mặc dù là con gái, thế nhưng lại gan dạ và có tài, văn võ song toàn và thật sự rất chăm chỉ.
Có một học trò như vậy bất kể người thầy nào cũng đều thích.
“Lần này các trò đã thắng, tuy em vẫn còn là học sinh, không được phát quân công nhưng vẫn có khen thưởng. A Sanh trò có muốn được khen thường gì không, nói thầy nghe.”
“Đúng vậy, nếu em muốn cái gì cứ nói ra.” Nhậm Đông ra vẻ tôi sẽ là chỗ dựa của em.
Tuy là tên nhóc kia nhìn trúng cô bé này nên không cho tiểu đoàn đặc chiến của anh ta cướp người nhưng dù sao cũng phải hỏi xem ý của cô bé thế nào đã chứ.
Nếu lỡ Mục Ảnh Sanh đồng ý vào tiểu đoàn đặc chiến, thằng nhóc kia có về cũng chỉ có thể nhận thua.
“…” Mục Ảnh Sanh mở to mắt nhìn, nghe câu nói ẩn ý của Mạc Thì, lại nhìn ánh mắt chờ mong của Nhậm Đông….
Cô hiện tại cũng không phải là sinh viên đại học năm nhất, cô chuyển hướng suy nghi rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hiểu ý của hai vị lãnh đạo cũng nghĩ xong cách đối phó.
“Báo cáo thủ trưởng và thầy, lần này bên em có thể thắng lợi, không phải công lao của một mình em mà là sự phối hợp của các đồng chí khác, nên em không dám kể công.”
Nhậm Đông cùng Mạc Thì đưa mắt nhìn nhau. Nhậm Đông cười cười: “Khiêm tốn là cần thiết, nhưng khiêm tốn quá thì không tốt. Lần này là em đã tìm ra tôi, đây chính là lập công lớn, tôi đương nhiên phải thưởng cho em.”
Lời này nghe kiểu gì cũng thấy có nghĩa khác vậy?
Mục Ảnh Sanh thần sắc không thay đổi: “Báo cáo thủ trưởng, tôi có thể tìm ra thủ trưởng là may mắn thôi ạ, thủ trưởng không cần phải để trong lòng ạ.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì nói tới tối cũng không xong. Nhậm Đông đi thẳng vào vấn đề.
“Được rồi tôi sẽ không vòng vo với em nữa. Bạn học Mục, em cứ nói em muốn thưởng cái gì là được.”
Nhậm Đông vẻ mặt đầy mong đợi nhìn Mục Ảnh Sanh, thần sắc trên mặt đã quá rõ ràng, mau nói nguyện vọng đi nào. Nói là vào tiểu đoàn đặc chiến của ông ta đi.
Mạc Thì đứng bên cạnh không nói lời nào, một bên là chiến hữu một bên là học trò ưu tú nhất, ông thật không biết giúp ai, mấy người cứ tự đi mà giành lấy.
Mục Ảnh Sanh nhìn Nhậm Đông, rồi lại quay qua nhìn Mạc Thì, cô biết rõ đối với cô đây là một cơ hội tốt.
Cô xém chút đã không do dự chọn tiến vào tiểu đoàn đặc chiến. Tiến lên phía trước một bước, cô cuối cùng mở miệng.