Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 93: Đúng là sát thần thứ 2




Nơi nhóm bọn Mục Ảnh Sanh nghỉ ngơi là một căn lều dựng tạm phía dưới trận địa học tập.

Cô dẫn cả tổ đi vào lều. Cùng tổ với cô ngoại trừ Hà Mỹ Tĩnh và Củng Hướng Tuyết là bạn cùng phòng, còn lại đều là các bạn học cùng trường

Cô cùng Củng Hướng Tuyết và Hà Mỹ Tĩnh dù gì cũng học và ở cùng phòng với nhau 2 năm nên cảm giác sẽ thân thiết và tự nhiên hơn các bạn khác.

“A Sanh.” Hà Mỹ Tĩnh ôm lấy bả vai Mục Ảnh Sanh nhẹ giọng hỏi: “Cậu lần này đúng là lợi hại quá, sao cậu biết được tên thủ trưởng kia đang trốn ở trong bếp?”

“Không phải tớ đã nói rồi à? Là tớ đoán mò đấy.”

“A Sanh, cậu như vậy là không được nha.” Củng Hướng Tuyết không tin nói: “A Sanh, cậu nhất định là phải dựa vào gì đó mới đoán vậy, cậu nói một chút đi chứ, để bọn tớ cũng học một chút.”

Mục Ảnh Sanh nhìn hai người bạn thân, cười cười nói: “Binh pháp có nói, hư hư thực thực, trong hư có thực, trong thực có hư. Bề ngoài thì cho chúng ta nhìn thấy là họ đang cố bảo vệ 1 người nhưng thật ra người đó lại không quan trọng. Ngược lại người mà họ càng buông lỏng thực chất mới chính là người mà họ muốn bảo vệ nhất.”

“A Sanh.” Hà Mỹ Tĩnh hạ thấp giọng, nhìn Mục Ảnh Sanh nói: “Vừa rồi thủ trưởng nói gì cậu đã nghe rõ chưa? Thủ trưởng muốn cậu vào tiểu đoàn đặc chiến đấy.”

“Không thể nào.” Mục Ảnh Sanh kỳ thật cũng cảm thấy lạ, vừa rồi khi Nhậm Đông định nói gì đó thì bị Mạc Thì chặn lại. Cô có cảm giác hình như Mạc Thì không muốn cô vào tiểu đoàn đặc chiến thì phải.”

Không chỉ cô mà Củng Hướng Tuyết cũng thấy như vậy: “A Sanh, cậu nói xem hai năm dạy cậu rồi, thầy Mạc cũng chưa từng thiên vị lần nào. Thầy ấy đã để tâm đến cậu như vậy, tại sao giờ có cơ hội tốt lại không muốn cho cậu đi.”

“Đừng nói linh tinh, thầy Mạc đối với ai cũng đều dạy dỗ như nhau mà.”

Mục Ảnh Sanh nói như vậy là không muốn đắc tội với ai hết, nhưng phải công nhận là hai năm qua Mạc Thì đúng là có “quan tâm” cô.

Mà cũng không hẳn là quan tâm? Cường độ huấn luyện của cô luôn nhiều gấp đôi người khác, có nhiều khi còn là gấp 3 lần.

Khối lượng quân trang khi chạy việt dã, người khác 20kg còn cô tận 30kg

Huấn luyện bắn súng, người khác ngắm bắn nửa giờ còn cô lúc nào cũng là 1 giờ liền. Người khác chỉ cần hiểu nguyên lý bắn và bộ phận súng còn cô bất kể là súng trường hay súng ngắn đều phải tháo ra lắp lại.

Những môn văn hóa bình thường không đáng nhắc đến đều được ưu tiên qua cửa thì cô phải học thuộc đề cương.Việc rèn luyện thân thể thậm trí còn thái quá hơn.

Ngày nghỉ cũng không có. Người khác ngày lễ được nghỉ ngơi 3 ngày còn cô chỉ được nghỉ 1 ngày. Nghỉ hè, cũng có, người khác được về nhà nửa tháng, còn nửa tháng của cô là về để tiếp tục huấn luyện.

Không có việc gì cũng phải theo người của quân khu đi huấn luyện đặc biệt. Bình thường những lúc ăn cơm hay đi ngủ đều cột bao cát trêи đùi. Tại quân doanh, không cần biết là đêm hay ngày, cứ kèn vừa vang lên là phải có mặt tập hợp.

Có một thời gian bắp chân của cô đã hằn lại một vệt đậm do cột bao cát lâu ngày cọ vào. Chân tay hiện tại đều chai sần hêt cả, thật là càng nói càng muốn khóc.

Cô cũng có thể không nghe, thế nhưng cô là học trò của thầy, cô có thể không nghe sao?

Đinh Tuyết Vi có lần nhìn không nổi nữa, nói muốn để ba cô ấy nói giúp cho Mục Ảnh Sanh, để Mạc Thì tha cho cô.

Nhưng Mục Ảnh Sanh từ chối, cô ấy cảm thấy như vậy rất tốt.

Đương nhiên cô gây chú ý như vậy, sau lưng có không ít người nói xấu bất mãn với cô. Thế nhưng chỉ nhìn vào số lượng huấn luyện và sự chăm chỉ của Mục Ảnh Sanh.

Lời nói của những người đó lại tự động im bặt. Quan tâm “kiểu ma quỷ”như vậy, thì ai mà muốn nhận cơ chứ. Dù sao các cô cũng không có khuynh hướng tự ngược bản thân.

Thời gian đầu Mục Ảnh Sanh còn cho rằng, cô có chỗ nào đắc tội Mạc Thì. Cái kiểu gây khó dễ cho cô như vậy thật không khác nào là sát thần thứ hai.

Thời gian lâu dần, Mục Ảnh Sanh cũng quen dần, có thể tăng năng lực bản thân, cô thấy rất vui, việc có thể giữ vai trò đội trưởng quân xanh tham gia diễn tập lúc này chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Nghĩ đến sát thần, trong đầu Mục Ảnh Sanh tự nhiên lại hiện lên khuôn mặt của Lệ Diễn.