Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 126: Tôi không hài lòng




Mục Ảnh Sanh không ngờ anh lại trả lời thoải mái như vậy nên nhất thời không biết tiếp theo phải nói như thế nào. Nhưng gò má lại bắt đầu từ từ ửng đỏ, từng chút từng chút lan ra đến tận mang tai. Chính cô cũng không ngờ một người đã trải qua 10 năm của hai kiếp người như cô mà lại chỉ vì một câu thích em của Lệ Diễn mà đỏ mặt.

Lúc này cảm xúc của cô có một chút vui, một chút ngọt lại có một chút vi diệu, một chút đắc ý.

Kiếp trước cho đến khi cô chết vẫn không nghe thấy Lệ Diễn có bạn gái hay là kết hôn. Vậy mà kiếp này không biết cánh bướm nào đã rung động mà sát thần lại nói thích cô?

“Sao? Lưỡi bị mèo ăn mất rồi?” Chất giọng đàn ông trầm thấp để lộ vài phần trêu đùa.

Mục Ảnh Sanh cảm giác tim mình đang đập rất nhanh. Khoảng cách giữa cô và Lệ Diễn đang gần như thế chắc chắn anh sẽ nghe được nhịp tim của cô. Cô hơi mất tự nhiên cựa quậy người, lúc phát hiện đôi mắt Lệ Diễn dường như lại càng sâu hơn, tối hơn thì cô lại nuốt nuốt nước bọt.
“Tôi không hài lòng.”

Lệ Diễn nheo mắt lại, Mục Ảnh Sanh cảm giác được mình đã tìm được cơ hội để đối phó. Cô ngẩng đầu, gương mặt có vài phần ý cười đắc thắng.

“Tôi không hài lòng. Cho nên, thủ trưởng Lệ, anh có thể buông tay ra không?”

“Không hài lòng chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không hài lòng.” Mục Ảnh Sanh ngẩng đầu lên: “Anh chỉ nói đơn giản nói thích như vậy thì tôi làm sao mà hài lòng được? Một chút thành ý cũng không có, cho nên tôi không hài lòng.”

Mục Ảnh Sanh ngoại hình thì sáng sủa, cá tính lại ngay thẳng, đơn giản. Cô hơi ngửa mặt lên, đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng vào anh. Lệ Diễn cảm giác được máu toàn thân dường như đang từ từ sôi trào. Anh tiến lên một bước, bất thình lình bế Mục Ảnh Sanh lên vác trên vai.

Mục Ảnh Sanh bị động thái đột ngột này của anh làm cho hoảng hốt, cảm giác bị chốc đầu xuống cũng không dễ chịu gì, quan trọng hơn là cô có thể nhìn thấy bước chân Lệ Diễn đang đi ra bên ngoài.
“Anh thả tôi xuống, thả tôi xuống.”

Tay Lệ Diễn tóm chặt chân cô, không để cô bị ngã.

“Anh muốn làm gì?” Mục Ảnh Sanh nhìn anh đi đến kéo cảnh cửa phòng kho, bên ngoài chính là thao trường. Mục Ảnh Sanh vội vã vung tay lên. Động tác này khiến cô phải cố hết sức. Bên cạnh đó lại phải cố gắng nâng cao đầu tính xoay qua nhìn Lệ Diễn.

“Lệ Diễn, anh muốn làm cái gì vậy?” Bởi vì khẩn trương nên cô quên mất không gọi hai tiếng thủ trưởng.

Tay Lệ Diễn vẫn đặt trên nắm đấm cửa, cô nhóc kia bị anh vác trên vai. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt cô nhưng anh có thể đoán ra được.

“Không phải em nói là muốn thành ý sao? Nếu đã vậy thì tôi tất nhiên phải làm cho tất cả mọi người nhìn thấy thành ý của tôi rồi.”

Cái gì cơ?

“Tôi sẽ cho cả trường biết tôi thích em, thế nào?”
Điên rồi hả? Mục Ảnh Sanh căn bản là không dám nghĩ đến việc quan hệ của bọn họ bị người ta biết được.

“Anh điên à.”

Mục Ảnh Sanh hiện đang úp sấp nên chỉ có thể nhìn thấy lưng của Lệ Diễn, cho dù vậy cô vẫn bị câu nói của Lệ Diễn dọa hết hồn.

“Không phải em nói là phải thành ý sao? Tôi thấy công khai chính là thành ý lớn nhất.”

“Tôi không cần.”

Mục Ảnh Sanh lúc này rất nóng nảy. Cô vùng vẫy muốn rời khỏi lưng Lệ Diễn. Lệ Diễn nhân đó mà buông tay thả Mục Ảnh Sanh nhẹ nhàng xuống đất. Mục Ảnh Sanh cố gắng đứng vững, chạy việt dã 20 km cũng không làm cô căng thẳng đến vậy.

“Thủ trưởng Lệ, anh điên rồi hả?”

“Không.” Lệ Diễn nhìn gương mặt kinh hoảng của cô nhóc mà có chút cảm xúc không nói nên lời. Anh không thể cứ như vậy mà nói ra? Khiến cô nhóc đó không thể trốn tránh anh?
“Thủ trưởng Lệ, tôi có cần phải nhắc nhở anh không?” Mục Ảnh Sanh mất mười giây mới ổn định lại cảm xúc, lui ra sau một bước, đứng chặn ở cửa, ngăn không cho Lệ Diễn lại nổi điên nói là muốn công khai.

Công khai cái con khỉ, bọn cô cũng đâu phải mối quan hệ như vậy.

“Gì?”