Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 127: Tôi còn nhỏ hay không nhỏ




Mục Ảnh Sanh chỉnh lại quần áo, lại nhặt mũ bị rơi trên đất rồi mang lại chỉnh tề. Lúc này mới đứng thẳng người, nhìn thẳng vào Lệ Diễn.

“Thủ trưởng Lệ. Theo quy định của quân đội, quân nhân phải cưới muộn, sinh trễ, nữ phải 23 tuổi mới được kết hôn, tôi muốn nhắc anh, bây giờ tôi còn chưa được 20.”

Cô là một người lính tốt có tư tưởng giác ngộ, có động lực tốt. Những chuyện đi trái với quy định, cô nhất quyết không làm.

Còn tưởng cô sẽ nói cái gì, không ngờ cô nhóc này lại nhắc đến tuổi tác.

“Được đó, có giác ngộ, đến ngày kết hôn cũng đã tính luôn rồi.” Lệ Diễn cố ý xuyên tác ý của cô.

Mục Ảnh Sanh lúng túng: “Thủ trưởng Lệ, anh hiểu lầm rồi. Tôi chỉ là nói rõ tình hình với anh thôi. Tôi còn nhỏ…”

Cô đang đứng quá gần mà anh lại rất cao cho nên lúc nói chuyện với anh, cô luôn phải ngẩng đầu. Cái dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực đó khiến nơi nào đó của Mục Ảnh Sanh nhìn rất có tiềm năng.
Giọng Lệ Diễn nghẹn lại vài phần: “Nhỏ gì? Tôi không hiểu.”

Cô nhóc này dáng người cao gầy, duyên dáng. Chỗ cần gầy sẽ gầy, chỗ cần có thịt thì cũng rất đầy đặn. Uhm quả thật không nhỏ.

Phát hiện ánh nhìn của anh, Mục Ảnh Sanh thoắt cái đỏ bừng mặt, không chút nghĩ ngợi mà đẩy Lệ Diễn ra.

“Thủ trưởng Lệ, anh như vậy là đang quấy rối đấy.” Mấy chữ cuối cô chỉ dám lầm bầm trong miệng, bộ dạng không muốn đắc tội với Lệ Diễn.

“Ừ. Mà chỉ quấy rối em thôi.”

“…”

Đối phương bình thản đến quá đáng khiến Mục Ảnh Sanh thật sự là á khẩu. Lệ Diễn vui vẻ ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô thay đổi liên tục, anh cong môi lên: “Nhóc con? Bây giờ có muốn làm “bạn chơi” của tôi không?” Hai chữ “bạn chơi” được anh nhấn rất mạnh.

Mục Ảnh Sành người thành phố Khánh nên tất nhiên biết hai chữ “bạn chơi” đó là có ý gì. Khuôn mặt vì thể lại càng đỏ.
(Chú thích xíu nhé: ở đây Lệ Diễn dùng từ “bạn chơi” là từ địa phương ở chỗ Mục Ảnh Sanh, từ này đồng nghĩa với bạn gái, người yêu nhé).

“Thủ trưởng Lệ. Tôi có thể từ chối không?”

“Lý do?”

Mục Ảnh Sanh muốn nói tôi còn nhỏ, nhưng đối diện với đôi mắt nửa cười nửa không của Lệ Diễn, lại nghĩ đến câu vừa nãy…

“Thủ trưởng Lệ, tôi nghiêm túc đấy, từ ngày đầu tiên bước chân vào trường, mục tiêu của tôi đã rất đơn giản. Tôi muốn làm một người lính ưu tú, đúng chuẩn. Hiện giờ thì tôi vẫn chưa đạt được mục tiêu.”

“Tôi không biết tôi có thể làm đến mức nào nhưng tôi vẫn đang cố gắng. Chỉ là có một điểm tôi rất chắc chắn. Chính là mức độ ở hiện tại không phải là mục tiêu cuối cùng của tôi.”

Lúc nói câu này, vệt ửng hồng trên mặt cô cũng từ từ tan đi, ánh mắt cũng trong suốt trở lại. Ánh mắt cô kiên định, vẻ mặt kiên quyết. Vẻ mặt đó Lệ Diễn đã nhìn thấy ở rất nhiều đội viên do một tay anh dìu dắt. Nhưng Mục Ảnh Sanh hiện tại vẫn chưa được tính là đội viên binh chủng đặc biệt, cùng lắm cũng chỉ là đội viên dự bị.
“Thủ trưởng Lệ, trước khi đạt được mục tiêu, tôi không có ý định yêu đương hay là kiếm bạn trai. Xin anh hiểu cho.”

Cô thay đổi thái độ khiến Lệ Diễn cũng thu lại vẻ vui đùa trên mặt. Anh bình tĩnh nhìn cô, chỉ trong nháy mắt anh đã bị sự chấp nhất của Mục Ảnh Sanh làm cho xúc động.

“Nhóc con.”

Lệ Diễn giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào má cô.

“Nghĩa vụ của một người lính chính là bảo vệ tổ quốc. Nhưng không có ai nói trong cuộc đời của một người lính chỉ có bảo vệ tổ quốc. Em có hiểu không?”

“Tôi hiểu.” Sao cô lại không hiểu cơ chứ?

“Nhưng mà, tôi vẫn thấy tôi còn cách mục tiêu của mình rất xa, chưa hoàn thành mục tiêu, tôi không có dự định này.”

Cô nhóc này rõ ràng đã rung động nhưng vẫn có thể từ chối, lý do từ chối còn rất chính đáng như vậy. Ngẫm lại thật đúng là khiến anh không biết phải thấy thế nào. Mà phải nói là anh chưa từng thấy cô nhóc nhà nào không biết tốt xấu như Mục Ảnh Sanh này đấy.