Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 125: Trêu ghẹo và bị trêu ghẹo




Mục Ảnh Sanh quá ít kinh nghiệm nên mới không có tâm trạng để nghĩ cho kỹ, thật ra khoảng cách giữa không ghét và thích thực sự rất gần.

Cô nhóc liền cứ như thế nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt trong suốt nhưng vẫn còn vài phần mờ mịt vừa nãy chưa tan mất. Lệ Diễn gần như lại không kiềm chế được.

Mười tám tuổi anh vào quân đội, cả một chẳng đường chông gai, những năm đó trải qua không biết bao nhiêu trải nghiệm, khó khăn và nguy hiểm. Anh tự nhận lý trí mình luôn tỉnh táo, luôn luôn có thể giữ vững tâm trí, không chìm đắm vào chuyện tình cảm. Nhưng hiện tại chỉ mới hôn cô nhóc này thôi mà đã khiến lòng anh nảy ra rất nhiều suy nghĩ khó có thể nói thành lời.

Cô nhóc này đi trêu ghẹo người ta mà lại không biết thực sự lại khiến người ta càng lúc càng không muốn buông tay.
Ánh mắt anh lúc này quá lạ lùng. Mục Ảnh Sanh nuốt nuốt nước bọt, đột nhiên tự cảm thấy nguy hiểm.

“Thủ trưởng, nếu không có việc gì thì tôi đi trước tìm…”

Trên môi lại xuất hiện thêm một bàn tay, ngón tay chai sần của Lệ Diễn nhẹ nhàng lướt trên môi cô.

“Thầy Mạc không tìm em.”

“Hả?”

“Người tìm em là tôi.”

“Lệ…”

“Gọi tên tôi, Lệ Diễn. Hoặc là em cũng có thể gọi tôi là anh Diễn.”

Mục Ảnh Sanh nhìn Lệ Diễn, tình cảnh trước mắt thật sự khiến cô không thể nào liên hệ người đang đứng trước mặt cô với vị sát thần Lệ Diễn của kiếp trước.

“Thủ trưởng Lệ.” Mục Ảnh Sanh không biết lấy can đảm ở đâu ra, có lẽ sự can đảm này là do Lệ Diễn đang mang đến cho cô: “Anh, anh không phải là thích tôi đấy chứ?”

Thực sự không phải cô tự mình đa tình, Lệ Diễn với cô ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi. Lệ Diễn là ai chứ? Là sát thần trong truyền thuyết đấy. Trên người lúc nào cũng mang theo hệ thống khí lạnh, hễ người nào tiến tới gần trong vòng ba mét sẽ chẳng khác nào bước vào một kho lạnh tự nhiên. Một người đàn ông như vậy mà lại thích cô? Tự luyến, tự luyến quá rồi.
Mục Ảnh Sanh chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, chờ đợi Lệ Diễn cho cô một câu trả lời. Kết quả cánh tay vừa thu lại đã vòng qua eo kéo cô vào trong lòng. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt híp lại, thâm sâu mà nguy hiểm.

“Em nói xem?”

Phạm quy à nha. Không trực tiếp trả lời là ý làm sao? Mục Ảnh Sanh cắn răng. Đá bóng chéo sân kiểu này cô rõ ràng là rất không hài lòng.

“Thủ trưởng Lệ, ở trong trường không được yêu đương, anh cũng biết mà?”

Cô không trả lời câu hỏi của Lệ Diễn mà đá nó về cho anh. Lệ Diễn mỉm cười, không ngờ, cô bé này cũng ranh mãnh đấy.

Bàn tay anh đặt trên lưng cô hơi hơi siết lại, ngắm nhìn đôi môi hồng của cô lại gần trong gang tấc, khóe môi cong lên một đường cong thật đẹp.

“Ai bảo em ở trong trường là không được yêu đương?”

“Thủ trưởng.” Mục Ảnh Sanh không rút tay anh ra, luận về sức thì cô tạm thời không phải là đối thủ của anh.
“Quy định của trường tôi đã đọc rất kỹ. Thứ nhất, không được phép tìm đối tượng ở trong trường hay nơi đang cư trú; thứ hai, nếu trước khi vào trường đã có đối tượng thì có thể duy trì hiện trạng, thứ ba, nếu không có đối tượng thì không được khởi xướng việc tìm đối tượng trong suốt thời gian học ở trường.”

Cô không có đối tượng cho nên…

“Tôi cũng nói là không khởi xướng. Nhưng không khởi xướng với không cho phép là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

Giọng của Lệ Diễn lúc này rất thuần hậu, làm cho lỗ tai cô lúc này như thể đang treo một quả chuông vậy. Nhìn khóe môi mỉm cười của Lệ Diễn, cô ngẩng đầu, đột nhiên mỉm cười.

“Cho nên, thủ trưởng, anh đang thừa nhận là anh thích tôi đúng không?”

Ánh mắt của cô lúc này có chút thì đó ranh mãnh, tựa như một con tiểu hồ ly vừa thực hiện xong chuyện xấu vậy. Ngoài ranh mãnh, ánh mắt đó còn có vài phần khiêu khích, rõ ràng là cô nghĩ anh chắc chắn sẽ không trả lời.
Nụ cười trên khuôn mặt Lệ Diễn lại sâu hơn vài phần, cô nhóc này đối với anh đúng thật là vẫn không thể nào lý giải được. Nếu đã không thể nào kiềm chế được trái tim rung động, thì đường đường một nam tử hán như anh thừa nhận tâm ý của mình thì có gì mà mất thể diện.

“Đúng vậy, tôi thích em. Em hài lòng không?”