Rời khỏi ngoại ô thành phố D, chiếc Lamborghini đen do Bắc Nhiễm lái lao nhanh trên đường cao tốc, hướng về phía bệnh viện trung tâm thành phố.
Sau khi đưa Âu Nam Diệp vào trong phòng hồi sức cấp cứu, Mạc Thiên Kỳ mới có thời gian hỏi han tình hình phía Bắc Nhiễm, sau cùng biết được Lucas Thanh Điệp đã bị người của Dạ Bắc Đình bắt được, con chip cũng đã lấy lại.
Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, may mà cô không có bị thương nặng.
“Lão đại, hai ngày nữa phiên tòa xét xử hai vợ chồng Tần Dư Chí sẽ diễn ra. Cậu có tham gia không?” Bắc Nhiễm do dự nhìn Mạc Thiên Kỳ, quyết định nói ra.
“Không cần thiết! Đợi Tiểu Diệp tỉnh lại chúng ta sẽ quay về Thành Đô, chuyện ở đây cậu giải quyết nốt đi!” Mạc Thiên Kỳ cụp mắt lại, phân phó.
Mọi chuyện xem như đã kết thúc rồi, mối thù giết mẹ anh đã báo, thành phố D này, thậm chí là cả nước T này anh chẳng còn thứ gì đáng để lưu luyến nữa. Ở lại cũng chỉ thêm đau khổ mỗi khi nhớ lại những quá khứ đau buồn mà thôi.
“Ừ, tôi sẽ sắp xếp.” Bắc Nhiễm rơi vào suy tư hồi lâu, ánh mắt mang theo vài phần do dự, “Còn một chuyện nữa…Tần Dư Chí ông ta muốn gặp cậu.”
Nói đoạn, Bắc Nhiễm khẽ quan sát sắc mặt của Mạc Thiên Kỳ, dẫu sao ông ta cũng là cha ruột của lão đại, dù từ trước đến giờ ông ta luôn đối xử tàn nhẫn với anh.
Khúc mắc giữa họ không phải chỉ một hai câu là có thể giải quyết hết, cũng đã nhiều năm trôi qua, tất cả đã khảm sâu vào tâm trí của mỗi người, muốn xóa bỏ là điều không thể.
“Ừ, tôi sẽ giải quyết.” Mạc Thiên Kỳ nhàn nhạt đáp.
Bắc Nhiễm cũng không đề cập đến Tần gia nữa, anh nói thêm vài câu, sau đó rời đi. Nhất thời giữa hành lang rộng lớn của bệnh viện chỉ còn lại Mạc Thiên Kỳ, nhìn bóng lưng của anh hiện rõ sự cô độc.
Đã từng…rất lâu về trước, Mạc Thiên Kỳ anh luôn muốn gần gũi với cha anh, kể cho cha nghe những điều anh học được trong cuộc sống, những thành tựu anh đạt được trong học tập…
Nhưng tất cả cũng chỉ là giấc mơ viển vông của anh, bởi anh biết cha anh không thương anh, mỗi lần chạm mặt ông ta đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn anh, giống như nhìn kẻ thù vậy.
Lúc đầu Mạc Thiên Kỳ không hiểu tại sao bản thân lại bị đối xử như vậy, nhưng rồi có một ngày anh đã nghe cha anh và ông nội nói chuyện. Họ nói mẹ con anh không xứng gả vào Tần gia, nói anh là thứ đồ nghiệt chủng do mẹ anh cùng người đàn ông khác sinh ra, còn có rất nhiều chuyện nữa, anh chẳng muốn nhắc tới…
Bây giờ nghĩ lại, Mạc Thiên Kỳ chỉ khẽ cười giễu cợt, tất cả tình cảm của anh đối với Tần gia cũng chỉ còn lại hai chữ “đã từng” mà thôi…
Hôm sau, sau khi từ bệnh viện đi ra, Mạc Thiên Kỳ ghé qua trụ sở cảnh sát gặp mặt Tần Dư Chí, ban đầu anh không có ý định đi gặp ông ta nhưng rồi vì một số lời nói của Âu Nam Diệp nên anh mới chịu đi.
Nhìn người đàn ông trung niên với khuôn mặt tiều tụy trước mắt, ánh mắt anh vẫn không hề mảy may dao động. Nói anh là kẻ vô lương tâm cũng được, anh chẳng bận tâm, những thứ anh làm hiện tại chỉ là trả lại cho họ mà thôi.
“Thiên Kỳ, ta xin lỗi…” Giọng nói run rẩy của Tần Dư Chí vang lên, phá tan bầu không khí im lặng.
Mạc Thiên Kỳ nhếch nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười chế giễu, “Câu xin lỗi này tôi chẳng dám nhận.”
“Ta biết con hận ta…cũng biết bản thân nợ hai mẹ con con rất nhiều, ta cũng chẳng mong có thể nhận được sự tha thứ của con…” Tần Dư Chí rưng rưng nước mắt nhìn Mạc Thiên Kỳ.
“Hừ! Ông biết vậy thì tốt!” Anh lạnh nhạt đáp.
“Ba…”
Tần Dư Chí muốn nói thêm gì đó, nhưng tất cả đều nghẹn ứ lại trong cổ họng, chỉ có thể lặng lẽ nhìn đứa con trai mà bản thân đã tàn nhẫn ruồng bỏ.
“Ông Tần, Mạc Thiên Kỳ tôi không có cha, tôi hy vọng từ nay ông đừng có tùy tiện nhận người thân!” Anh thẳng thắn vạch rõ ranh giới giữa hai người khiến cơ thể Tần Dư Chí cứng đờ lại, trái tim nhói đau.
Nói xong, Mạc Thiên Kỳ đứng dậy muốn rời đi, nhưng lại bị Tần Dư Chí gọi lại, “Thiên Kỳ…ta thực sự xin lỗi con. Ta sẽ dùng phần đời còn lại để chuộc những lỗi lầm năm xưa, hy vọng sau này con sống thật tốt!”
Lời Tần Dư Chí vừa dứt, cũng là lúc bóng lưng của Mạc Thiên Kỳ khuất sau cánh cửa, nước mắt Tần Dư Chí rơi xuống, khuôn mặt tiều tụy ốm yếu phút trốc ngập tràn nước mắt.
Một đời của Tần Dư Chí ông ta sống oanh oanh liệt liệt, nhưng đáng tiếc cuối cùng lại phải chịu cảnh bị giam trong nhà tù tối tăm, tất cả cũng là báo ứng. Nếu như năm xưa ông tin tưởng người vợ yêu quý của mình, nếu như năm xưa ông đủ lý trí trước những lời nói vô căn cứ kia, có lẽ hiện tại đã không đi đến bước đường này.
Đáng tiếc tất cả đã quá muộn màng…
Mấy ngày sau đó, Mạc Thiên Kỳ cùng Âu Nam Diệp cũng trở lại Anh Quốc, Bạch Nam cùng Bắc Nhiễm ở lại thành phố D giải quyết nốt một số chuyện.
Tần Dư Chí cùng bà vợ độc ác Vu Nhược Đồng bị kết án 15 năm tù giam vì tội giết người, không những thế còn liên quan đến tham nhũng. Về phía Tần lão gia chủ, vì bị sốc nặng nên đã phát bệnh dẫn đến đột quỵ phải sống thực vật, hai vợ chồng Tần Lôi cũng đã đi tự thú chấp nhận những hình phạt thích đáng, để bù đắp những lỗi lầm họ đã gây ra.
Lucas Thanh Điệp thì bị người của Mạc Thiên Kỳ đưa trở lại Thành Đô, bởi cô ta có quốc tịch nước ngoài nên không thể xử lý theo pháp luật của nước T. Về phần Tần Linh Lan, thân xác của cô ta đã bị ngọn lửa trong căn nhà hoang kia thiêu cháy chẳng còn một mảnh xương.
Tất cả những người có tội đều nhận một quả báo thích đáng, cuối cùng, sau cơn dông bão, bầu trời lại trở nên sáng lạng…
Trải qua rất nhiều chuyện, tất cả các cặp đôi có duyên đã về chung một nhà. Sau khi Mạc Thiên Kỳ cùng Âu Nam Diệp trở về Anh Quốc, Tư Đồ Hoằng đi đến nước H, nói là đi công tác dài hạn nhưng thực chất là anh muốn bản thân có thời gian để quên đi Âu Nam Diệp.
Tần Mặc Sâm cùng Tần Tố Ân đã có tin vui, họ quyết định rời khỏi thành phố D đi đến nước Pháp một thời gian. Cố Lam Duệ cùng Jay cũng đã đính hôn, hai người họ cũng đã quyết định ngày cưới là tháng sau, bởi Cố Lam Duệ sợ bụng cô sẽ to lên như vậy mặc váy cưới sẽ không đẹp.
Sau bao tháng ngày ở bên nhau, cuối cùng Dạ Mẫn cũng chấp nhận lời cầu hôn của Thẩm Địch, cho anh một cơ hội đồng thời cũng cho bản thân một cơ hội để làm lại cuộc đời.
Cuối cùng, Dạ Bắc Đình và Tony đều trở lại nước M tiếp tục phát triển tổ chức “Saf”, trừng trị những kẻ xấu trong giới Hắc Bạch đạo. Dù trong lòng Dạ Bắc Đình chưa thể hoàn toàn buông bỏ đoạn tình cảm của anh đối với Âu Nam Diệp, nhưng chỉ cần thấy cô hạnh phúc thì anh cũng hạnh phúc rồi.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Bắc Nhiễm cùng Bạch Nam cũng trở lại Thành Đô, hai người họ quyết định xin nghỉ vài ngày để đi hẹn hò, vị Thượng tướng nào đó cũng đã phê chuẩn.
Còn Tề Thiên vẫn gắn cái mác “cẩu độc thân” cho nên không có vé đi nghỉ mát, chỉ có thể ngậm ngùi lủi thủi trong quân đội huấn luyện học viên, nhất thời anh quên mất rằng còn có một cô gái tên Tô Mạn Mạn đã tỏ tình anh trước đó, nhưng đáng tiếc lúc đó anh đã uống say chẳng nhớ cô ấy đã nói gì.
Trở lại với vị Thượng tướng Mạc Thiên Kỳ của chúng ta, sau khi biết Âu Nam Diệp mang thai anh vội vã cầu hôn cô, sau đó cùng cô đi đăng kí kết hôn. Không những thế còn gấp rút chuẩn bị một hôn lễ long trọng, anh sợ cô sẽ bị mệt nên đã tự mình chuẩn bị tất cả mọi thứ.
Như lúc này đây, Âu Nam Diệp đang buồn chán ngồi ở ghế sofa, bên cạnh là Mạc Thiên Kỳ đang bận rộn với hàng đống tài liệu dày cộp trên bàn. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh, bất giác cô khẽ nở một nụ cười.
“Ông xã, anh nghỉ ngơi chút đi, làm việc nhiều quá không tốt đâu.” Cô nũng nịu lay lay cánh tay anh.
“Anh sắp xong rồi, em mệt sao?” Anh ngừng viết, đặt chiếc bút xuống bàn, quay sang nhìn cô, ân cần ôm lấy cô ngồi lên đùi mình.
“Không mệt, em sợ anh làm việc quá sức thôi.” Cô hơi chu môi nói.
Mạc Thiên Kỳ khẽ mỉm cười, hôn nhẹ lên môi cô một cái, “Được bà xã quan tâm, anh rất vui. Nhưng là anh muốn làm nốt công việc của tháng này, rồi chuẩn bị hôn lễ của chúng ta.”
“Em không vội, đơn giản thôi cũng được mà anh.” Cô suy nghĩ một chút, nêu ý kiến.
“Như vậy sao được, anh muốn em trở thành cô dâu đẹp nhất! Hôn lễ cả đời chỉ có một, không thể qua loa được. Còn có, em không vội nhưng anh và con rất vội đó, em không sợ đợi lâu bụng to mặc váy cưới sẽ không đẹp sao?”
Nói xong, anh còn đưa tay xuống sờ vùng bụng phẳng lì của cô, trên khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc. Âu Nam Diệp khẽ thở dài, chồng cô quả nhiên rất chu đáo, suy nghĩ hết mọi chuyện cho cô và con.
Đời này, gặp được anh quả là điều may mắn nhất của cô!
Cô khẽ cong môi cười, nhoài người đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, khẽ thì thầm, “Kỳ, em yêu anh!”
“Anh cũng yêu em, vĩnh viễn.” Anh nhẹ giọng đáp.
Tiếp đó, anh không ngần ngại cúi xuống gặp nhấm đôi môi anh đào đỏ mọng của cô, từ dịu dàng đến mãnh liệt. Cứ như vậy, cả hai cùng chìm đắm trong thế giới riêng tư của họ, ngọt ngào đến say đắm lòng người…
Ngoài trời, ánh trăng đã lên cao, thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp len lỏi khắp nơi, giống như mang những hơi ấm của tình yêu phủ khắp nhân gian, khiến cho tất cả đều ngập tràn trong niềm hạnh phúc…