Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng

Chương 67: Đại kết cục (1)




Tại một căn nhà hoang phía tây ngoại ô thành phố D, chiếc ô tô màu đen dừng lại, tên áo đen bước xuống xe, đi về phía sau xe kéo thân thể Âu Nam Diệp đang trong trạng thái hôn mê đi ra ngoài.

Hắn ta khẽ nhếch khóe môi, nhìn về phía trước nơi Lucas Thanh Điệp và Tần Linh Lan đang đứng, phía sau còn có vài tên thuộc hạ.

Ánh mắt của cả hai đều dán chặt lên người Âu Nam Diệp, sự hận thù tích tụ bấy lâu nay như muốn bùng phát, chỉ hận không thể giết chết cô ngay lập tức.

“Tiểu thư Lucas, tôi đã mang người đến! Số tiền còn lại…” Tên áo đen giao người cho thuộc hạ của Lucas Thanh Điệp, tiếp đó hắn ta nở một nụ cười khoái chí nhìn về phía cô ta.

“Yên tâm, tôi sẽ không ăn quỵt của anh!”

Nói đoạn, Lucas Thanh Điệp ra hiệu cho một tên thuộc hạ phía sau cô ta, cầm một chiếc vali đưa đến trước mặt tên áo đen kia, giao cho hắn ta.

“Phần còn lại đều ở đây, anh có thể đi rồi.” Lucas Thanh Điệp khẽ cong môi nở một nụ cười ma mị.

Tên áo đen kia mở vali ra, thấy tiền thì sáng mắt ra, khẽ nhếch khóe môi, sau đó đóng vali lại, “Tiểu thư Lucas yên tâm, tôi sẽ kín miệng!”

Nói xong, hắn ta xách vali đi về phía chiếc xe ô tô, chưa kịp lên xe, một tiếng súng đã vang lên, viên đạn ghim thẳng vào ngực trái của hắn ta, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất, mất mạng ngay tại chỗ.

Lucas Thanh Điệp hài lòng nở một nụ cười, quay sang nói với thuộc hạ bên cạnh, “Xử lý cho sạch sẽ một chút!”

Hành động của Lucas Thanh Điệp khiến Tần Linh Lan có chút giật mình, không nghĩ tới thủ đoạn của người phụ nữ ngoại quốc này lại tàn độc như vậy. Dù có chút sợ hãi nhưng Tần Linh Lan cũng chẳng thể làm gì, ván đã đóng thuyền rồi, không thể gỡ bỏ.

“Cô sợ rồi à?” Thấy được sắc mặt có chút biến sắc của Tần Linh Lan, Lucas Thanh Điệp nhếch mép khinh thường.

“Nếu tôi sợ thì đã không hợp tác với cô.” Tần Linh Lan bình tĩnh đáp, “Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại giết hắn ta!”, vừa nói Tần Linh Lan vừa chỉ tay về phía cái xác, thắc mắc.

“Chỉ có người chết mới có thể kín miệng.” Lucas Thanh Điệp đáp.

Như hiểu rõ ý đồ trong câu nói của đối phương, Tần Linh Lan bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, hình như cô ta đã phạm phải sai lầm khi quyết định hợp tác cùng Lucas Thanh Điệp. Nhưng giờ đã quá muộn để hối hận!

Phía bên Mạc Thiên Kỳ, anh đang điên cuồng tăng tốc, chiếc BMW bạc lao vun vút trên đường cao tốc, khiến những chiếc xe khác phải tránh xa. Bởi lẽ họ vừa nhận được thông báo của cảnh sát phải nhường đường cho vị Thượng tướng Mạc đến từ Anh Quốc kia, vì anh đang có việc gấp.

Vừa tăng tốc Mạc Thiên Kỳ vừa lo lắng cho Âu Nam Diệp, khi Tần Linh Lan vừa cúp máy anh đã liên hệ với phía Dạ Bắc Đình kêu cậu ta trợ giúp tìm kiếm vị trí của Âu Nam Diệp, sau vài phút đã có vị trí cụ thể. Nhưng do là giờ cao điểm nên việc di chuyển trên đường lớn rất khó khăn, cho nên Mạc Thiên Kỳ mới dùng đến quyền lực của bản thân.

Chỉ cần Âu Nam Diệp không sao, anh sẵn sàng làm tất cả mọi thứ!

“Tiểu Diệp…đợi anh!” Giọng anh có chút run rẩy vang lên, tự trấn an bản thân.

Anh chỉ còn vẻn vẹn 20 phút đồng hồ lái xe đến phía tây ngoại ô thành phố D, từ chỗ hiện tại cách vùng ngoại ô kia khá xa, nên anh đã tăng hết tốc độ của chiếc xe, không màng nguy hiểm của bản thân, chỉ hy vọng kịp lúc.

Bên kia, Âu Nam Diệp đã bị một chậu nước lạnh hắt vào khiến cô tỉnh lại. Ánh mắt cô mơ hồ quan sát xung quanh, mạng nhện giăng khắp nơi, bụi bẩn bám đầy rẫy xung quanh, mùi ẩm mốc cũng nồng nặc.

“Tỉnh rồi à? Đại tiểu thư Âu gia, lâu rồi không gặp!” Giọng điệu chua ngoa của Lucas Thanh Điệp vang lên kéo cô thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu.

“Lucas Thanh Điệp, cô bắt tôi đến đây làm gì?!” Cô nghi hoặc nhìn cô ta, sau đó ánh mắt chạm phải Tần Linh Lan bên cạnh.

||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||

“Đương nhiên là muốn mạng cô rồi! Haha, chẳng lẽ cô nghĩ tôi tốn công sức bắt cô đến đây để hàn huyên tâm sự à?” Lucas Thanh Điệp nâng cằm Âu Nam Diệp lên, lạnh giọng nói, theo đó siết chặt cằm cô.

Sự đau đớn truyền đến khiến Âu Nam Diệp nhíu mày lại, ánh mắt vẫn quật cường nhìn thẳng vào mắt cô ta, không có chút nào sợ hãi.

“Hèn hạ!” Cô khẽ buông lời mỉa mai.

Thành công chọc tức Lucas Thanh Điệp, cô ta vung tay giáng cho cô một bạt tai đau điếng, khóe môi còn rỉ máu. Hành động của Lucas Thanh Điệp khiến Tần Linh Lan có chút sợ hãi, quá là mạnh tay rồi, không nghĩ tới Lucas Thanh Điệp lại điên cuồng như vậy.

“Thứ tiện nhân như cô lấy tư cách gì mà nói tôi chứ! Hà cớ gì mà Mạc Thiên Kỳ lại yêu cô, rõ ràng tôi là người gặp anh ấy trước, tại sao anh ấy lại chọn loại người đê tiện như cô?!”

Lucas Thanh Điệp như biến thành một mụ điên, vừa dùng những lời lẽ cay nghiệt chửi bới Âu Nam Diệp, vừa đá vào người cô. Vì bị trói nên Âu Nam Diệp chỉ có thể hứng chịu tất cả, cố gắng né tránh không cho cô ta đá vào bụng cô, bởi lẽ cô phải bảo vệ bé con.

“Hừ! Tiện nhân! Hôm nay tôi phải giết chết cô!” Lucas Thanh Điệp tức giận cực độ, muốn đá thêm vài cú vào người Âu Nam Diệp nhưng lại bị Tần Linh Lan ngăn lại.

“Cô còn đánh nữa là cô ta sẽ chết đó! Không phải cô muốn Mạc Thiên Kỳ đến để trao đổi gì đó sao? Đến lúc lấy được đồ rồi giết cô ta cũng chưa muộn.” Tần Linh Lan nhíu mày, mở miệng nhắc nhở.

Ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía Âu Nam Diệp, đâu đó trong thâm tâm có chút dao động, cô ta làm nhiều chuyện xấu thật nhưng cô ta chưa từng giết người, thấy Lucas Thanh Điệp muốn giết người lòng Tần Linh Lan ít nhiều cũng sợ hãi.

Lucas Thanh Điệp thôi không đá Âu Nam Diệp, khẽ hừ lạnh một tiếng, sau đó tránh xa Âu Nam Diệp. Cô ta đúng là có ý đồ riêng, ngoài việc muốn giết Âu Nam Diệp ra, cô ta còn muốn con chip trong tay Mạc Thiên Kỳ.

Theo như những gì cha cô ta đã nói, hiện tại con chip kia đang ở chỗ Mạc Thiên Kỳ, trước đó là do Âu Nam Diệp nắm giữ. Cũng vì thứ này mà Tần gia đã bất chấp mọi thủ đoạn để cướp lại từ Âu gia, nhưng đáng tiếc lại hại chính bản thân tan cửa nát nhà.

Cô ta tự tin có thể lấy đi con chip kia một cách dễ dàng mà không phải tốn công sức. Nếu có được nó, cô ta còn lo gì việc khôi phục lại gia tộc Lucas, đưa lên một tầm cao mới nữa chứ!

Vài phút sau, tiếng phanh xe chói tai từ bên ngoài truyền đến, khiến những người có mặt trong căn nhà hoang giật mình, ánh mắt phòng bị nhìn ra ngoài cửa.

Mạc Thiên Kỳ mở cửa xe, toàn thân tỏa ra sát khí, đi vào bên trong, đến khi nhìn thấy thân ảnh Âu Nam Diệp bị trói ở kia, gánh nặng trong lòng anh mới vơi đi chút ít. May mà anh đến kịp.

“Anh trai à, cũng đúng giờ nhỉ?!” Thấy anh, Tần Linh Lan cao giọng mỉa mai, ánh mắt ngập tràn khinh bỉ.

“Hừ! Các người muốn gì?!” Anh không nhiều lời quét ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám người trước mặt, ánh mắt dừng lại trước Lucas Thanh Điệp.

Hóa ra là cô ta, lần trước bắt giam Lucas Martin cô ta đã nức nở cầu xin anh tha thứ, không nghĩ tới sau lần cự tuyệt đó cô ta lại ghi hận hợp tác với Tần Linh Lan bắt cóc Âu Nam Diệp.

“Thiên Kỳ, lâu rồi không gặp.” Lucas Thanh Điệp thấp giọng nói.

Ánh mắt cô ta nhìn anh vẫn đâu đó mang chút hy vọng về thứ tình cảm xa vời không bao giờ được đáp lại. Lucas Thanh Điệp không muốn trở mặt với Mạc Thiên Kỳ, nhưng tiếc thật, họ không đứng chung một con đường.

“Nói đi, các người muốn gì?!” Anh mất kiên nhẫn hỏi.

“Có vẻ như anh không muốn hàn huyên với em nhỉ?” Lucas Thanh Điệp bật cười thành tiếng, “Được thôi! Đưa con chip đây, em sẽ trả Âu Nam Diệp cho anh!”

Hai mày Mạc Thiên Kỳ nhíu chặt, hóa ra là vì con chip kia, quả là giã tâm rất lớn. Mạc Thiên Kỳ lặng người vài giây, sau đó lấy sợi dây chuyền từ trên cổ xuống, nắm chặt trong tay, từ lúc Âu Nam Diệp giao cho anh, anh vẫn giữ bên mình.

“Một tay giao người, một tay giao đồ!” Anh cụp mắt, lạnh giọng đáp.

Lucas Thanh Điệp ra hiệu cho tên thuộc hạ áp giải Âu Nam Diệp đi về phía Mạc Thiên Kỳ, Lucas Thanh Điệp đi bên cạnh, đến gần cô ta hếch mắt ra hiệu cho anh. Không ngần ngại anh ném sợi dây chuyền qua cho cô ta, bản thân nhanh chóng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của Âu Nam Diệp vào lòng, lo lắng cởi trói cho cô.

Lấy được thứ mình muốn, Lucas Thanh Điệp nhanh chóng rời đi cùng thuộc hạ, còn Tần Linh Lan thì vẫn đứng kia nhìn Mạc Thiên Kỳ. Cô ta không cam tâm, tại sao Lucas Thanh Điệp không giết anh, nếu đã vậy thì cô ta sẽ ra tay.

Nghĩ như vậy, không ngần ngại, Tần Linh Lan châm bật lửa lên, nhìn xuống sàn đã được cô ta đổ đầy xăng từ trước, khóe môi khẽ cong lên. Cô ta muốn đồng quy vu tận với Mạc Thiên Kỳ và Âu Nam Diệp, bây giờ nếu cô ta bỏ trốn cũng sẽ chẳng sống nổi, thà tự thiêu đốt bản thân còn hơn sống mà bị trà đạp.

“Tiểu Diệp, em ổn chứ?!” Anh lo lắng sờ má cô.

“Em…không sao…khụ khụ…” Cô khẽ đáp lại anh, vết bầm do Lucas Thanh Điệp tạo ra truyền đến một cơn đau nhói.

“Ừ, anh đưa em về nhà!” Anh ôn nhu nhìn cô thâm tình nói.

Âu Nam Diệp gật đầu thay cho lời đáp, vì quá mệt mỏi nên cô đã ngất đi trong vòng tay của anh. Thấy hai người có ý định rời đi, Tần Linh Lan chạy đến phía cửa, chắn trước mặt anh.

Phía sau anh không biết từ lúc nào đã bị bao phủ bởi ngọn lửa, lối ra duy nhất đã bị Tần Linh Lan chặn lại, trên khuôn mặt cô ta lộ rõ vẻ chiến thắng, trên tay là chiếc bật lửa.

“Mạc Thiên Kỳ, anh đừng hòng rời khỏi đây! Hôm nay tôi phải khiến anh đồng quy vu tận với tôi! Haha…”

Nói xong, Tần Linh Lan ném chiếc bật lửa về phía sau cô ta, ngọn lửa nhanh chóng lan rộng khắp nơi, bao phủ khắp căn nhà. Khói mù mịt bắt đầu tản ra xung quanh, sự nóng bức lan tỏa khắp nơi, khiến Mạc Thiên Kỳ không khỏi nhíu mày.

Anh chẳng quan tâm những lời nói của Tần Linh Lan, cởi chiếc áo khoác ra bao bọc kĩ cho Âu Nam Diệp, tiếp đó nhìn thẳng về phía cửa mà lao ra ngoài.

Hai thân thể lăn dài trên thảm cỏ, Mạc Thiên Kỳ ôm lấy cơ thể nhỏ bé của Âu Nam Diệp, tránh cho cô bị thương. Mọi thứ quay cuồng đảo lộn hồi lâu, anh mới từ từ ngồi dậy, kiểm tra thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn căn nhà hoang ngập tràn trong biển lửa trước mặt, Mạc Thiên Kỳ khẽ cau mày, vốn dĩ anh muốn chừa cho Tần Linh Lan một con đường sống, tiếc là cô ta quá ngu ngốc, tự hại bản thân.

Đúng là ác giả ác báo, ông trời chắc hẳn cũng không chịu được những tội ác mà Tần gia đã gây ra, vậy nên những người có tội đều sẽ chịu báo ứng.

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã kết thúc!