Hôm nay là một ngày đẹp trời, từ sáng sớm tại một khách sạn lớn nằm ở cạnh bờ biển Thành Đô, các quan khách đã có mặt đầy đủ ở khu vực hôn lễ.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là ở ngoài trời, trên thảm cỏ nhân tạo hướng về phía biển, nơi có thể đón bình minh cùng những làn gió mát mẻ mang hơi thở của biển.
Hôn lễ được trang hoàng rất rộng lẫy, với vô vàn màu sắc khác nhau, cùng hàng ngàn loại bông hoa tuyệt sắc trên thế giới. Các quan khách ai ai cũng phải trầm trồ bởi sự xa hoa, lộng lẫy này, cũng đúng thôi, hôn lễ của Thượng tướng Mạc mà, đương nhiên phải diễm lệ rồi.
Các quan khách lần lượt ngồi vào vị trí của mình, ở hàng ghế đầu lần lượt là Hoắc Dạ Diễm và Dạ Tiêu Phàm hai người anh em tốt của Mạc Thiên Kỳ (Ai muốn biết về hai anh này thì có thể đọc hố 1, 2 của Army nhó), tiếp đến là vợ chồng Tần Mặc Sâm và Tần Tố Ân, Mạc lão gia gia và Mạc lão thái thái. Bên cạnh là Tư Đồ Hoằng, Dạ Bắc Đình, Mặc Lam, Tony, Bắc Nhiễm, Bạch Nam, Tề Thiên, Tô Mạn Mạn.
Hầu hết các vị khách máu mặt đều có mặt đầy đủ, khiến những vị khách mời khác phải trầm trồ.
“Hoan nghênh các vị khách quý đã tới dự buổi hôn lễ của ngài Thượng tướng Mạc! Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nghi lễ, chúng ta cùng chào đón cô dâu xinh đẹp của buổi lễ ngày hôm nay nào!”
Tiếng MC vừa dứt, cũng là lúc tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía Âu Nam Diệp đang đi tới. Âm nhạc du dương từ chiếc đàn dương cầm vang lên, theo đó thân ảnh Âu Nam Diệp trong bộ váy cưới lộng lẫy bước vào, trên tay cô là bó hoa hồng đỏ thắm.
Cô nhẹ nhàng bước từng bước về phía Mạc Thiên Kỳ, ánh mắt tràn ngập ý cười cùng niềm hạnh phúc, cuối cùng thì cô đã được bước vào lễ đường, cùng người cô yêu kết nên mối lương duyên đẹp đẽ.
Mạc Thiên Kỳ khẽ nở một nụ cười, vươn tay nắm lấy bàn tay mảnh mai của Âu Nam Diệp, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể cô, ánh mắt luôn dán chặt vào cô, không hề rời mắt.
“Bà xã, hôm nay em rất đẹp!” Anh khẽ thì thầm vào tai cô, ánh mắt mang theo vô vàn sự sủng nịnh.
“Anh cũng rất đẹp trai!” Cô cười híp mắt đáp.
Mạc Thiên Kỳ khẽ cong khóe môi, nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, khẽ hôn lên mu bàn tay cô. Tiếp đó cùng cô đứng vào vị trí, nghe cha xứ đọc lời tuyên thệ, sau nửa tiếng cuối cùng hôn lễ cũng đã hoàn thành, các quan khách bắt đầu trở lại sảnh chính khách sạn nhập tiệc.
Lúc này đây, Âu Nam Diệp đã thay sang một bộ lễ phục thoải mái, cô ngồi ở một chiếc bàn tiệc cùng Tần Tố Ân trò chuyện, lâu lâu liếc nhìn Mạc Thiên Kỳ đang đi xã giao.
“Chị dâu họ, cuối cùng chị cũng kết hôn với anh họ rồi! Phải thật hạnh phúc nha!” Tần Tố Ân cầm tay Âu Nam Diệp, vui vẻ nói.
“Em đó, cũng nên đổi cách xưng hô đi! Chị còn phải gọi em hai tiếng “thím nhỏ” nha.” Âu Nam Diệp mỉm cười cốc nhẹ lên trán của Tần Tố Ân.
Cô nàng có chút không vui, khẽ bĩu môi, “Còn lâu nhé, chị gọi thế em cảm giác bản thân mình già đi rất nhiều. Em không chấp nhận đâu!”
“Không chấp nhận cũng phải chấp nhận, ai kêu em kết hôn với chú nhỏ làm chi!” Cô lên tiếng phản bác.
“Tại em yêu anh ấy mà…” Tần Tố Ân chu môi đáp.
Âu Nam Diệp lắc đầu thở dài, con bé này thật là hết nói nổi mà. Vốn dĩ Âu Nam Diệp định lên tiếng nói thêm gì đó, bỗng Tư Đồ Hoằng đi tới phía họ, anh nhìn cô khẽ mỉm cười.
“Chúc mừng em nhé!”
“Ừ, cảm ơn anh.” Cô nhìn anh nở một nụ cười.
Cô đã cảm nhận được Tư Đồ Hoằng thực sự đến đây là để chúc phúc cho cô, sau bao nhiêu chuyện xảy ra, cô cũng đã không trách Tư Đồ Hoằng.
Đoạn tình cảm trước kia của cô với anh, cô cũng đã buông bỏ, hiện tại họ đã có cuộc sống mới, thay vì cứ chấp niệm giữ trong lòng để khó chịu thì thà rằng buông bỏ và quên đi, có như vậy mới dễ chịu.
“Anh xin lỗi vì chuyện trước kia…khiến em phải chịu ủy khuất rồi.” Tư Đồ Hoằng cười gượng, nói.
“Em đã không để bụng từ lâu rồi. Quá khứ đã qua đi, chúng ta hãy sống vì hiện tại và tương lai.” Cô cười rạng rỡ nhìn anh, “Vậy nên chúc anh sớm tìm được định mệnh đời mình nhé!”
Nụ cười rạng rỡ của cô khiến Tư Đồ Hoằng khẽ xao động, đã rất lâu rồi anh không được thấy cô cười tươi như vậy. Cuối cùng thì gánh nặng trong lòng anh cũng được gỡ bỏ, chỉ cần cô luôn vui vẻ hạnh phúc là anh đã mãn nguyện rồi.
Kiếp này họ có duyên nhưng không phận, nếu có duyên anh hy vọng kiếp sau sẽ gặp lại…
“Cảm ơn em.” Anh mỉm cười đáp.
Tiếp đó họ ngồi trò chuyện đôi câu, rồi Tư Đồ Hoằng rời đi trước, nhìn theo bóng lưng anh khuất dần, đáy lòng cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Một khởi đầu mới sẽ bắt đầu, tương lai tươi sáng đang đợi họ phía trước…
Sau chín tháng mười ngày, cuối cùng Âu Nam Diệp cũng thành công hạ sinh một bé trai kháu khỉnh. Trên dưới “Mạc Phủ” đều ngập tràn trong niềm vui khi chào đón một sinh mệnh mới, nhất là hai lão thái gia, cuối cùng thì họ cũng đã đợi được ngày chắt ngoại ra đời.
Lúc này đây, Mạc Thiên Kỳ vừa dỗ bé con ngủ, còn Âu Nam Diệp thì mệt mỏi nằm bên cạnh. Cô cũng đã xuất viện trở về “Mạc Phủ” được vài ngày, mọi chuyện đều do một tay ông xã làm, hầu như cô chẳng phải động tay chân.
Ngay cả việc chăm sóc cho bé con cũng một tay Mạc Thiên Kỳ đảm nhận, anh không cho phép cô động vào bất cứ việc gì, tổng kết lại một việc vị Thượng tướng cao cao tại thượng nào đó chính thức trở thành một ông bố bỉm sữa.
“Ông xã, nhũ danh của bé con đặt là Tiểu hắc được không?” Âu Nam Diệp khẽ nghiêng người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bé con, nói.
“Đều nghe em.” Anh mỉm cười đáp, ánh mắt ôn nhu nhìn bé con nằm ở nôi bên cạnh.
Khuôn mặt bé con y hệt Mạc Thiên Kỳ hồi nhỏ, nói trắng ra chính là phiên bản thu nhỏ của Mạc Thiên Kỳ, rất đáng yêu.
“Vậy còn tên thì sao? Em vẫn chưa nghĩ ra cái tên nào thích hợp.” Cô khẽ sờ sờ cằm, suy tư.
“Mạc Cẩn, em thấy sao?” Anh nắm lấy tay còn lại của bé con, nở một nụ cười nói ra một cái tên.
Âu Nam Diệp hài lòng gật đầu khẽ “Vâng” một tiếng, tên rất đẹp, hy vọng sau này bé con sẽ có một cuộc đời an nhiên, tự tại.
Cả hai vợ chồng mỗi người mang một suy nghĩ, cùng nhau ngắm bé con của họ ngủ, một cảm giác khó tả đều len lỏi trong tim họ. Sau bao thăng trầm trong cuộc sống, họ cũng đã tìm được bến đỗ cuối cùng, chỉ với một hành động nhỏ nhìn ngắm bé con họ ngủ thôi cũng đủ để họ cảm thấy hạnh phúc.
Đôi khi cuộc sống cũng chỉ cần những thứ giản dị như vậy, họ đã mãn nguyện. Không biết tương lai sau này sẽ ra sao, chỉ cần họ luôn có nhau, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn thử thách, tất cả trở ngại đều sẽ qua đi…
Bởi sau cơn mưa trời lại sáng!