“Nếu bác gái bất mãn với tôi như vậy, tôi tuyên bố hủy bỏ hôn lễ hôm nay. Từ nay về sau tôi và Lâm Tường sẽ như người xa lạ, không bao giờ gặp lại nhau.”
“Cô không gả thì nhà của con tôi… con tôi làm sao bây giờ?” Bà Lâm nghẹn họng.
Trần Thiên Mặc cười, để lộ má lúm đồng tiền: “Trở về tìm con gái của Sở trưởng Sở Giáo dục. Đi nhanh một chút, chậm trễ là không kịp xe buýt đường số hai đâu.”
Dưới cái nắng nóng của tháng Tám, bà Lâm lạnh thấu xương trước nụ cười của cô.
Từ bây giờ, quỹ đạo của kiếp trước đã thay đổi.
Kiếp trước, bà Lâm nói năng không chừa cho người khác chút mặt mũi. Còn Trần Thiên Mặc tuy thông minh nhưng thiếu kinh nghiệm xã hội.
Ông Trần đi tới, túm lấy tay cô muốn cô rời đi, đồng thời Lâm Tường cũng túm lấy tay kia của cô, đau khổ cầu xin.
Lâm Tường nói từ nhỏ mình đã không có cha, mẹ gã ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn gã. Bà là kiểu người khẩu xà tâm Phật, chỉ ghê gớm ngoài miệng nhưng tấm lòng nhân hậu, xin cô không nên so đo với bà. Dù sao mẹ gã cũng là người lớn, mong Trần Thiên Mặc tha thứ nhiều hơn.
Trần Thiên Mặc đồng thời bị cha và Lâm Tường túm lấy. Cha dứt khoát muốn cô rời đi; Lâm Tường ôm cô nói những lời thâm tình, gì mà cô gả cho gã, sống với gã không phải sống cùng bà Lâm, mẹ gã chính là người yếu thế...
Khi đó Trần Thiên Mặc còn trẻ, mềm lòng tha thứ cho “người yếu thế”. Cô bất chấp sự phản đối của cha mà hoàn thành hôn lễ như trò hề này.
Giờ phút này, Trần Thiên Mặc đã sớm mang theo ý chí sắt đá, bản lĩnh như đọc được tâm trí, hành động của Lâm Tường đối với cô chỉ giống tên hề nhảy nhót tự rước lấy nhục mà thôi.
Sau lời nói của Trần Thiên Mặc, hiện trường xôn xao. Mẹ con nhà họ Lâm càng choáng váng hơn.
Trần Thiên Mặc tiếp tục nói: “Dưa hái xanh không ngọt, bác gái có ý kiến nặng nề với tôi như vậy, tôi cũng không tiện bám víu mãi. Việc ngày hôm nay, khiến họ hàng bạn bè chê cười rồi.”
Lâm Tường không ngờ sự việc lại náo loạn nghiêm trọng như vậy, gã vội vàng túm lấy Trần Thiên Mặc: “Thiên hạ không phải là cha mẹ. Mẹ anh ngậm đắng nuốt cay nuôi anh không dễ dàng, sao em có thể tức giận với mẹ trong ngày đại hỉ chứ? Mau xin lỗi mẹ anh đi!”
Tức là: Nhà tôi là những người dễ bị tổn thương, sao cô không biết xấu hổ lại dám bắt nạt chứ!
Kiếp trước Trần Thiên Mặc nghe mà lỗ tai muốn mọc kén, giờ lại chỉ cảm thấy nực cười. Cô giơ tay lên tát vào mặt gã một cái, sức lực mạnh đến mức thật sự khiến mặt tên cặn bã phải nghiêng sang một bên.
Thấy cô dâu đánh người, mọi người liền xôn xao. Bà Lâm càng tức giận hơn. Phụ nữ đánh đàn ông? Chuyện này mà xảy ra trong thôn thì sẽ bị lột da ba lớp!
“Bà ta ngậm đắng nuốt cay nuôi anh thì liên quan gì đến tôi? Muốn hiếu thảo thì đóng cửa tự mình hiếu thảo, có tư cách gì mà ép buộc người khác? Lâm Tường, bị thiếu thốn không đáng xấu hổ, đáng xấu hổ là tâm tư anh cao hơn cả trời, mạng mỏng hơn giấy bạc, muốn tôi khoan dung thì phải xem anh có xứng hay không!”
Giọng nói của Trần Thiên Mặc không lớn nhưng từng câu từng chữ lại sắc bén như dao. Lâm cặn bã lại lần nữa không biết xấu hổ, chỉ bằng “thực lực” đã chứng minh da mặt dày là thế nào. Cô chém gã một cánh tay đúng là không có gì oan uổng.
Lâm Tường vốn còn muốn nói lại Trần Thiên Mặc, nhưng sau khi nghe vậy thì trong lòng giật thót. Chẳng lẽ cô ta biết rồi?!
Người ngoài không hiểu vì sao cô dâu đột nhiên trở mặt, song vẫn nghe rõ cô nhắc đến “thiếu thốn”. Thế nhưng chú rể không thiếu cánh tay hay bàn chân, cũng không giống như người có vấn đề.
“Lúc trước nhà họ Trần chúng tôi cho nhà họ Lâm các người một trăm nghìn, trong vòng một tuần anh phải trả lại, nếu không thì gặp nhau ở tòa án.”
Cái gì? Con gái ngốc của nhà địa chủ không gả, còn muốn lấy tiền về? Mẹ con nhà họ Lâm nóng nảy.
“Mày có chứng cớ gì mà nói cho tao tiền, tao nói nhà tao cưới vợ đã cho mày một trăm nghìn đấy! Không kết hôn cũng được, đòi tiền thì khỏi!”
Bà Lâm ngồi bệt xuống bục lễ làm trò. Ông Trần thấy hôn lễ biến thành trò khôi hài, vốn định đứng lên nói vài câu, nhưng Trần Thiên Mặc lại trấn an cha bằng một ánh mắt kiên định. Hành động này thật khiến ông Trần sửng sốt.
Con gái... không giận ông ư? Đứa trẻ này trước đây không phải vẫn không chịu tha thứ cho ông sao?
Trần Thiên Mặc không kịp giải thích với cha mình, cô nhìn bà Lâm đang lăn lộn trên mặt đất, cười ha hả: “Không phải bà ép tôi nói toạc ra sao? Tôi và Lâm Tường hủy hôn đều là do con trai bà bị bệnh không tiện nói ra. Trời sinh không ‘chào cờ’ được; để chữa bệnh cho anh ta, e là bà sắp tán gia bại sản rồi. Đừng nói là một trăm nghìn, đến mười nghìn bà cũng không có đúng không?”
Không “chào cờ” được?!
Tin tức chấn động này khiến hiện trường xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Tường cũng trở nên bất thường. Chú rể trời sinh là thái giám? Sau khi bị cô dâu phát hiện, đám cưới mới bị hủy bỏ?
Người ta vốn định hủy bỏ đám cưới một cách lịch sự và đàng hoàng, giữ lại mặt mũi cho nhau, vậy mà mẹ chú rể không biết xấu hổ còn gây sự. Thế mới khiến cô dâu bất đắc dĩ tuyên bố trước mặt mọi người...
Mẹ con nhà họ Lâm xanh mặt, chuyện Lâm Tường bị rối loạn chức năng được giấu rất kín, sao cô có thể biết được?
Đừng nói nữa!” Bà Lâm cao 1m52 nhảy từ trên bục lễ xuống, muốn cướp micro. Trần Thiên Mặc ỷ vào ưu thế cao 1m66 của mình mà vươn cánh tay dài ấn vào đầu bà ta, tiếp tục để lộ tin tức.
“Thân thể Lâm Tường không bình thường mà lại kết hôn, chuyện này anh ta vẫn giấu tôi, cho đến ngày tôi gặp bác sĩ nam khoa của anh ta…” Trần Thiên Mặc bày ra biểu cảm “mọi người hiểu rồi đấy”.
Khách khứa dưới đài nghiêm túc gật đầu. Mọi người đều có thể hiểu, vợ chồng với nhau sao có thể bỏ qua chuyện “tắt đèn” kia được? Chú rể giấu giếm chuyện lớn như vậy là rất quá đáng!
Sau khi bôi đen cả nhà họ Lâm, Trần Thiên Mặc còn không quên tẩy trắng cho chính mình.
“Mọi người đều biết nhà họ Trần là những người rất đứng đắn, tôi tuân theo khuôn phép gia đình và giữ mình trong sạch, ngay cả cơ hội nắm tay người khác giới cũng không có, vốn không nên biết những thứ này. Nhưng vị bác sĩ kia có quan hệ thân thiết với nhà tôi, không muốn tôi thủ tiết, rơi vào hố lửa nên đã nói cho tôi biết hết. Thân có bệnh không phải lỗi của anh; nhưng anh giấu giếm bệnh tật, lừa kết hôn, còn nói lời làm nhục nhà tôi ở hôn lễ thì quá đáng lắm rồi...”
Dứt lời, cô cúi đầu, bả vai còn run lên, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực - ai mà không biết giả bộ yếu thế chứ?
Chuyên gia biểu cảm nhỏ nhất mà nhập tâm diễn xuất thì chắc chắn còn nhanh hơn so với tên cặn bã kia.
Hai mắt bà Lâm tối sầm, xong rồi! Bà con từ quê lên đây đều đang châu đầu ghé tai nói chuyện!
Để ra oai trước mặt bà con, bà Lâm đã mời tất cả mọi người trong thôn tới đây, dù sao nhà gái cũng là bên bỏ tiền xe. Nhưng bà ta tuyệt đối không ngờ tới việc con nhóc ác độc kia lại nói ra những câu này. Về sau nhà họ Lâm sao có thể ngẩng đầu trong thôn chứ?
Chỉ trong phút chốc, chuyện phượng hoàng vàng nhà họ Lâm không “chào cờ” được bị bàn tán sôi nổi. Mặt bà Lâm lúc trắng lúc tím, bà ta giơ tay định tát vào mặt Trần Thiên Mặc song lại bị dì nhỏ của cô chặn lấy.
Dì nhỏ của Trần Thiên Mặc béo mập, tính tình nóng nảy không khác gì núi lửa. Nghe thấy cháu gái bị lừa kết hôn nên tức giận đến mức run rẩy, lại thấy bà Lâm còn muốn đánh Trần Thiên Mặc nên lại càng không thể nhịn được.
Dì nhỏ túm lấy tay bà Lâm, cánh tay to như quạt bồ đẩy mạnh một cái, thiếu chút nữa khiến bà Lâm ngã ngồi xuống đất.
Bà Lâm lui ra sau hai bước, chỉ vào Trần Thiên Mặc mà chửi ầm lên: “Mày là con ranh quyến rũ đàn ông! Mày quyến rũ con trai tao mà sao lại vu khống bọn tao hả! Con tao không bị bệnh!”
“Bà đã thử rồi sao?”
Miệng bà Lâm méo xệch, ánh mắt né tránh. Trần Thiên Mặc bèn khựng lại...
Không lẽ cô... đoán đúng rồi ư?!