“Là nhà của tôi, không liên quan gì đến anh.”
Trần Thiên Mặc vừa dứt lời, cơ trên mặt Lâm Tường hơi cứng đờ, chân bắt đầu di chuyển trái phải, nhưng nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra.
Những biểu cảm nhỏ nhất không chỉ là biểu cảm trên mặt mà còn bao gồm cả động tác thân thể. Kiếp trước trong tù có một đống người che chở nên cô không bị bắt nạt, sức lực tiết kiệm được đều dùng cả vào việc nghiên cứu tâm lý học tội phạm.
Chính Lâm Tường cũng không ý thức được hành động của mình. Đây là phản ứng sau khi nghe thấy chuyện không vui, dù gã vẫn duy trì nụ cười thật thà, nhưng trong mắt Trần Thiên Mặc gã đã phơi bày hết cảm xúc của mình.
Tham lam là gốc rễ của mọi tội lỗi, mỗi lỗ chân lông của Lâm Tường đều toát ra sự tham lam.
Trần Thiên Mặc thầm nghĩ: Nếu cô còn trẻ, có một phần mười năng lực bây giờ thì cũng sẽ không giống như kiếp trước, tranh chấp với cha để tên Lâm Tường này được lợi.
“Người một nhà, đều là người một nhà mà...” Lâm Tường cười, động tác di chuyển chân tăng lên nhưng gã không hề hay biết.
Bà Lâm không che giấu được suy nghĩ trong lòng như con trai, nghe thấy Trần Thiên Mặc cố ý khiêu khích thì rất tức giận. Nếu không mang theo nhà mang theo tiền, ai bằng lòng với đứa con dâu thế này chứ? Bà ta luôn cảm thấy khuôn mặt Trần Thiên Mặc chính là hình mẫu tiêu chuẩn của hồ ly tinh trong truyền thuyết, khiến người ta vừa nhìn đã biết là “gái hư” - chẳng cô gái tốt nào lại có vẻ đẹp như vậy.
“Cái gì mà nhà của cô? Đây là của con trai tôi!” Vì con trai nói căn nhà này là nhà họ Trần mua cho, bà ta đã nghĩ về việc sẽ tới đây dưỡng lão.
“Nhà này đứng tên con bà sao?” Trần Thiên Mặc không chút hoang mang, giọng nói cao vút của bà Lâm không làm cô sợ hãi: “Cái gì thuộc về mình thì cuối cùng sẽ là của mình. Tham lam xa vời vượt quá giới hạn, kết quả sẽ chỉ chuốc lấy một trận chê cười mà thôi.”
Dứt lời, Trần Thiên Mặc ngẩng đầu sải bước rời khỏi phòng. Bà Lâm tức giận đến mức giậm chân.
“Đại Tường, mẹ đã nói với em trai con rồi, sau này tầng dưới sẽ để cho em trai con cưới vợ. Chú út còn chưa vào cửa mà nó đã ghét bỏ người nhà chúng ta rồi hả? Đứa con không có mẹ đúng là chẳng hề có chút giáo dục nào, đáng bị đánh!”
Lâm Tường thu lại nụ cười, nghi hoặc nhìn về phía bóng lưng Trần Thiên Mặc. Chẳng lẽ cô ta đã biết cái gì rồi?
Là “phượng hoàng vàng”(*) bay ra khỏi khe núi, Lâm Tường cố gắng thi đỗ đại học, có tham vọng kéo cả nhà làm giàu, cưới vợ trong thành phố cho em trai, để em gái có một nơi chốn tốt; bản thân cũng phải ở trong biệt thự, lái xe sang, làm bề trên của người ta.
(*) Ý chỉ kiểu đàn ông ăn bám nhà vợ.
Muốn phấn đấu bớt đi mấy chục năm thì cô gái trắng trẻo giàu có xinh đẹp như Trần Thiên Mặc là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp và kế hoạch lớn ấy, Lâm Tường bèn trấn an người mẹ nóng nảy.
“Khi nào cưới về thì quản lý.” Gã là một người đàn ông có kinh nghiệm phong phú trong xã hội, chẳng lẽ không khống chế được một sinh viên?
“Con quỷ nhỏ mà không đánh thì dám lật ngói đấy.”
Những lời nói không biết xấu hổ của hai mẹ con truyền ra ngoài cửa, trong mắt Trần Thiên Mặc tràn ngập vẻ trào phúng.
Sở dĩ cô chọn Lâm Tường làm đối tượng kết hôn một phần là vì cha quản giáo cô quá mức.
Cha sợ cô chịu thiệt, từ nhỏ đã hạn chế cô kết giao với con trai. Kinh nghiệm yêu đương bằng không, không ít thanh thiếu niên thầm mến cô, nhưng chẳng ai dám thổ lộ. Họ đều cảm thấy khuôn mặt quá xinh đẹp này mang theo khí chất thần tiên không thể chạm tới.
Lâm Tường là người đầu tiên thổ lộ với Trần Thiên Mặc. Lúc đó Trần Thiên Mặc không biết phân biệt đàn ông tốt xấu, lại đang mâu thuẫn với cha nên đã lập tức đồng ý.
Ở trong tù suốt bảy năm, người ngu xuẩn đến đâu cũng thông suốt. Cô đã đối mặt với một thiếu tướng xuất sắc muốn đeo nhẫn cưới cho mình, và cả con gà yếu ớt nhát gan như Lâm Tường.
Sao đột nhiên lại nhớ tới thiếu tướng rồi...
Trần Thiên Mặc sờ ngón tay trống trải, nơi đó vốn có một chiếc nhẫn mà anh đeo lên...
Nợ người ta nên chột dạ ư?
…
Hôn lễ được tổ chức tại nhà họ Trần, đây là một nguyên nhân quan trọng khiến bà Lâm gây khó dễ cho Trần Thiên Mặc.
Con trai cưới vợ trong thành phố, tại sao không bày mấy chục bàn ở khách sạn xa hoa nhất chứ?
Mặc dù tiền tiệc rượu cũng do nhà cô dâu bỏ ra, nhưng bà Lâm lại cảm thấy mất mặt trước quan khách. Giàu là có thể “làm nhục” mẹ góa con côi như họ sao?
Mang theo oán hận “người trong thành phố đều không phải người tốt”, bà Lâm chạy ra khỏi phòng, đi ngang qua Trần Thiên Mặc rồi trừng mắt nhìn cô một cái. Con nhóc chết tiệt, lát nữa sẽ lập tức đưa nó vào quy củ!
Trên sân khấu đặt hai chiếc ghế, ông Trần cùng với bà Lâm ngồi cạnh nhau, vừa mới đến nghi lễ lạy cha mẹ để họ cho phí sửa xưng hô thì cô dâu đã say nắng ngất đi.
Đám cưới bị gián đoạn, cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Đáng nhẽ ra Trần Thiên Mặc và Lâm Tường sẽ lần lượt đổi giọng gọi cha mẹ mà kính trà, người lớn nói lời chúc phúc rồi cho bao lì xì.
Bà Lâm không đợi cô dâu chú rể dâng trà đã đi đến gần người dẫn chương trình như muốn lấy micro.
Người dẫn chương trình ngẩn người. Chuyện gì xảy ra thế này?
Ông Trần nhíu mày, không biết thông gia đáng xấu hổ kia muốn làm cái gì.
Trần Thiên Mặc đang chờ chính lúc này. Bà Lâm vươn tay cướp lấy micro của người dẫn chương trình, người dẫn chương trình cho rằng bà căng thẳng quên mất trình tự nên vội vàng hòa giải.
“Mẹ chồng tương lai rất sung sướng, đặc biệt hài lòng với con dâu nhỉ?”
Lẽ ra sau khi cô dâu chú rể kính trà sửa miệng, người dẫn chương trình mới hỏi những câu này. Bà Lâm không đi theo kịch bản, người dẫn chương trình chỉ có thể chữa cháy trước.
Người bình thường đều sẽ trả lời hài lòng, nhưng người đàn bà chanh chua này lại lớn tiếng nói: “Tôi không hài lòng với hôn sự này, cũng không hài lòng với con dâu mà con tôi chọn.”
Giống hệt như kiếp trước. Kiếp trước Trần Thiên Mặc không biết phải làm sao, bây giờ nghĩ lại, bà Lâm chỉ là người có lòng tự trọng cao mà thôi.
Đã gặp qua nhiều đám cưới, nhưng đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói rằng mình bất mãn với con dâu mới!
Người dẫn chương trình cũng choáng váng... Nên tiếp lời kiểu gì đây?
Bà Lâm không để ý đến sóng to gió lớn do mình tạo ra, vẫn tiếp tục nói: “Cha của Đại Tường đã mất hơn mười năm trước, tôi đã phải ăn trấu ăn cỏ, khó khăn lắm mới nuôi ba anh em nó nên người. Đại Tường là sinh viên đại học đầu tiên của thôn tôi, dáng vẻ tuấn tú, có văn hóa, ấy thế mà ngưỡng cửa nhà tôi đã bị bà mối giẫm nát rồi. Con gái của Sở trưởng Sở Giáo dục cũng muốn gả cho con tôi, thế nhưng con trai tôi lại nhìn trúng con nhóc này! Tục ngữ nói sĩ nông công thương, nông dân tôi xếp thứ hai, nhà cô làm ăn xếp cuối cùng...”
Bà Lâm nói giọng địa phương rất nặng, bày tỏ sự phẫn nộ khi không bày tiệc ở khách sạn, cùng với sự bất mãn khi cô dâu “cướp” tài sản.
Ông Trần tức giận đến mức gân xanh nổi lên, hai tay siết chặt. Ông vốn không coi trọng hôn sự của con gái, bây giờ càng thêm phẫn uất.
Nghèo không đáng sợ, đáng sợ là nghèo còn vô liêm sỉ. Cưới vợ mà một cọng lông cũng không chi còn dám nói to, cứ như nhà họ Trần trèo cao vậy.
Bà Lâm hài lòng với sự hỗn loạn mà mình tạo ra, tiếp tục nói: “Con nhóc nhà này tay không thể chọn, vai không thể khiêng, một trận gió là có thể thổi đi…”
Câu tiếp theo hẳn là “nhưng nếu con trai thích vậy tôi đành miễn cưỡng nhận lấy”.
Kiếp trước bà ta hung hăng đạp thẳng một cú đá vào danh dự nhà họ Trần, nâng cao thân phận nhà mình, mạnh mẽ ra oai phủ đầu với nhà họ Trần. Ông Trần vì quá tức giận nên vừa về nhà đã mắc bệnh tim, phải nằm yên trên giường.
Lúc này Trần Thiên Mặc đã không còn là cô nhóc chưa trải sự đời. Đối với một cô gái đã lăn lộn trong ngục tù bảy năm, mấy thứ này đều là trò trẻ con.
Bà Lâm còn muốn nói thêm, lại cảm thấy trong tay trống rỗng - micro đã nằm trong tay Trần Thiên Mặc.
Trần Thiên Mặc nhanh chóng nói ngay trước khi bà Lâm càng tỏ ra tự cao hơn.