Cơ miệng rất phát triển, biểu hiện của miệng sẽ vô tình tiết lộ cảm xúc của con người.
Trần Thiên Mặc nói bà Lâm thử chuyện con trai không “chào cờ” chỉ đơn giản khiến bà ta đuối lý. Nhưng sau khi cô nói xong, miệng bà Lâm hơi lệch đi.
Tuy biểu cảm chỉ thoáng qua, nhưng không thể gạt được ánh mắt của Trần Thiên Mặc. Kiếp trước cô học lý thuyết trong tù, sau khi ra ngoài thì thực hành và rèn luyện ở thương trường. Cho dù là biến hóa trong một phần tư giây cũng không thoát khỏi ánh mắt của cô.
Khi nghe thấy điều này, phản ứng đầu tiên của người bình thường sẽ là tức giận, bởi đây là sự sỉ nhục lớn nhất. Nhưng phản ứng của bà Lâm không phải tức giận mà là lo lắng.
Trần Thiên Mặc dám dùng sự trong sạch không tồn tại của thiếu tướng để bảo đảm đây tuyệt đối là biểu cảm sau khi gặp phải phiền toái lớn!
Thực ra ở kiếp trước, phải rất lâu sau cô mới biết chuyện Lâm Tường không “chào cờ” được.
Sau khi kết hôn, hai người chưa từng ngủ với nhau. Trần Thiên Mặc không có hứng thú gì với Lâm Tường; gã cũng bày ra dáng vẻ quân tử khiêm tốn, nói cái gì mà phải chờ cô tự nguyện. Mãi sau mới biết được tên này chỉ có một “trứng”, “gậy” còn không dùng được.
Trần Thiên Mặc vạch trần Lâm Tường trước mặt mọi người, lại không ngờ tìm được một chậu máu chó này.
Thật kích thích.
Kiếp trước Trần Thiên Mặc chia phòng với Lâm Tường nên có tiếng mà không có miếng, nhưng đã nhiều lần cô nhìn thấy Lâm Tường ngủ dậy trong phòng bà Lâm... Lúc ấy còn tưởng rằng tình cảm của mẹ con bọn họ rất tốt, bây giờ xem ra…
Ừm, đều là vì chữa bệnh, mọi người đừng suy nghĩ lệch lạc!
Câu nói dường như vô tâm này lại khiến bà Lâm lộ ra phản ứng chân thật, hiển nhiên tố chất tâm lý của Lâm Tường tốt hơn mẹ gã rất nhiều.
Nỗi lo sợ chuyện riêng tư của mình bị phơi bày trước công chúng còn thấp hơn nhiều so với nỗi sợ nhà cửa và xe cộ bay mất, gia đình không thể thoát khỏi nghèo khó.
Lâm Tường quỳ xuống, đau khổ cầu xin Thiên Mặc.
“Thiên Mặc, thân thể của anh không thành vấn đề, anh thật sự yêu em!” Yêu tiền, yêu xe, yêu nhà của em đó!
Lời nói thâm tình phối hợp với biểu cảm tình thâm, lừa gạt Trần Thiên Mặc hết năm này đến năm khác của kiếp trước.
Mỗi lần Trần Thiên Mặc bị mẹ chồng bắt nạt đến mức muốn ly hôn, Lâm Tường lập tức quỳ xuống cầu xin cô, nói trời sinh là một người đàn ông bất lực không phải lỗi của mình, gã và mẹ đều là người yếu thế đáng thương, cô đừng nhẫn tâm bỏ lại gã, làm người không thể ích kỷ như vậy.
Giành được sự cảm thông + Đánh tráo khái niệm + Đạo đức trói buộc = Nam phượng hoàng không biết xấu hổ.
Trần Thiên Mặc khinh bỉ nhìn Lâm Tường đang quỳ trên mặt đất. Đầu gối của gã giống như lò xo dài, gặp chuyện là quỳ, như thể cả thế giới đều nợ gã một phần quan tâm; sau khi nắm quyền lại lắc mình biến đổi, lộ ra vẻ mặt xấu xí.
Kiếp trước sau khi giành được quyền kiểm soát công ty của gia đình của Trần Thiên Mặc, Lâm Tường thường xuyên đánh đập và mắng mỏ cô, cáo buộc cô đề nghị ly hôn là vì xem thường thân thể thiếu hụt của gã, thậm chí còn lấy tiền chữa bệnh của cha cô để khống chế, không cho phép cô ly hôn.
Nghĩ đến hình ảnh người cha gầy như que củi nằm trên giường bệnh vẫn hiển hiện như mới ngày hôm qua, hình ảnh gã đàn ông trước mắt quỳ xuống cầu xin tha thứ lập tức trở thành sự châm chọc khổng lồ.
Lâm Tường bò tới, nắm chặt làn váy của Trần Thiên Mặc, cô lập tức dùng gót giày cao nhỏ đá ngã Lâm Tường.
Cô đi đến trước bàn của cha mình, lấy phong bì màu đỏ vốn sẽ đưa cho con rể ở trong tay ông. Trong đó có mười nghìn lẻ một đồng, ở thời đại này cũng đâu phải con số nhỏ?
Trần Thiên Mặc rút tiền ra, phe phẩy trong không trung.
“Thưa các vị hương thân phụ lão, tôi không muốn quá tuyệt tình. Ở đây có bạn bè của cha tôi cùng các thân thích của nhà họ Trần, mọi người đều biết bình thường khi nói chuyện tôi không bao giờ lớn tiếng. Nếu không phải nhà họ Lâm khinh người quá đáng, tôi tuyệt đối sẽ không khác thường như thế. Tất cả đều do họ ép buộc thôi.”
Trần Thiên Mặc chỉ vào mẹ con nhà họ Lâm, ý nói nguyên do cho việc tính cách của mình thay đổi lớn.
Khách bên nhà họ Trần đều gật đầu. Nhà họ Lâm lừa con gái nhà người ta kết hôn mà còn ăn nói quá đáng như vậy, thật không thể chấp nhận được.
Trần Thiên Mặc tiếp tục nói: “Tôi đây có mười nghìn tệ. Ông chú nào lòng dạ thiện lương bằng lòng đi lên, kéo tên chết tiệt lừa đảo này vào trong phòng, xác minh gã thật sự có vấn đề thì số tiền này sẽ là của người đó.”
Phía dưới yên tĩnh vài giây, mọi người đều đang nghiền ngẫm ý của cô dâu. Một lúc sau, có người đã hiểu được.
Cô dâu muốn tìm hai người kéo chú rể vào phòng nhỏ, cởi quần ra xem thứ đó có phải thật sự có vấn đề hay không.
Lâm Tường sợ tới mức ngồi trên mặt đất kẹp chặt hai chân. Đóa hoa nhỏ trong nhà kính này sao lại sắc sảo như vậy?
Ông Trần đi đến bên cạnh con gái, hạ thấp giọng: “Thôi, để cho bọn họ đi.”
Sự tình náo loạn đến mức này, việc người làm cha băn khoăn nhất chính là thanh danh của con gái. Nếu đi tới cùng thì chỉ sợ sau này con gái ra ngoài sẽ không thể ngẩng cao đầu.
Trần Thiên Mặc nhìn thẳng vào cha, vành mắt hơi đỏ lên.
Ông Trần đau lòng, cho rằng con gái còn đang giận mình. Ông hiểu rõ hơn ai hết rằng đằng sau đám cưới khôi hài này đang chôn vùi sự thất vọng và hoài nghi của con gái đối với ông.
Nhưng ông không hề biết Trần Thiên Mặc đang nhìn cha đầy áy náy.
Đây là lần đầu tiên sau khi sống lại, cô không che giấu cảm xúc thật sự. Cô từng ngược đãi tên cặn bã, chém gã không nương tay, nhưng tận sâu trong thâm tâm lại không thể chịu nổi việc nợ ân tình người khác.
Kiếp trước cô có lỗi với cha, cô nợ ông nhiều nhất.
“Cha...”
Không cần nói nhiều, chỉ một chữ đã khiến Trần Bách Xuyên đổi ý.
Con gái quật cường đã bao giờ bất lực như vậy đâu? Chuyện đã đến nước này, Trần Bách Xuyên cũng bất chấp.
“Ai bằng lòng đi lên, Trần Bách Xuyên tôi sẽ đưa thêm mười nghìn!”
Cho dù lúc này hai cha con đang hiểu lầm, nhưng đối với ông Trần mà nói, Trần Thiên Mặc là máu thịt trong lòng ông, ông không thể để cô bị thiệt thòi.
Trước phần thưởng lớn chắc chắn phải có “dũng sĩ”. Hai thanh niên xông tới, vội vàng đẩy mấy người phía sau ra muốn trèo lên bục lễ. Hai mươi nghìn tệ đấy! Không ăn không uống tích góp mấy năm mới có!
Vừa thấy thật sự có người đến, Lâm Tường hoảng tới mức đứng bật dậy, sợ hãi muốn chạy nhưng lại bị hai thanh niên kia một trái một phải, kéo vào trong phòng.
Bà Lâm thấy hết hy vọng bèn gào khóc, nằm lăn lộn trên mặt đất mà kêu: “Bắt nạt mẹ góa con côi kìa! Ông trời ơi! Hãy mở mắt ra đi!”
Trần Thiên Mặc cảm thấy tài năng có thể trở nên yếu đuối, bất lực và đáng thương chỉ trong một giây của Lâm Tường e là được di truyền từ mẹ gã. Gen thật sự trâu bò.
“Mẹ góa con côi nhiều lắm, chẳng lẽ ai cũng vô sỉ lừa kết hôn, lừa tiền giống như mấy người sao?”
Vẻ quyết đoán khi cô đứng trên sân khấu vạch trần tên cặn bã rơi vào mắt người đàn ông đang mặc đồng phục huấn luyện mùa hè của lực lượng không quân cách đó không xa.
Biểu cảm vốn cô độc, bi ai của người đàn ông mặc quân trang trong nháy mắt thay đổi như tỏa ra mùa xuân thứ hai.
Cô ấy... Cô ấy không lấy chồng nữa sao?
Anh thầm mến Trần Thiên Mặc đã hơn hai năm, nhưng do mắc vấn đề tâm lý đặc biệt nên khi nhìn thấy nữ thần thì không nói nên lời, chỉ có thể lẳng lặng quan sát cô từ xa. Anh vốn định sau khi tốt nghiệp trường quân đội sẽ tìm nữ thần tỏ tình, không ngờ lại chậm một bước, khi trở về đã nghe thấy tin dữ là cô sắp lập gia đình.
Nhìn cô mặc váy cưới xinh đẹp gả cho người khác, trái tim như tảng băng chục nghìn năm khiến anh chỉ có thể trốn ở góc nhỏ u ám, lặng lẽ nhìn cô bước lên bục lễ.
Nghe cô nói không muốn gả nữa, tảng băng chục nghìn năm lập tức tan ra để lộ một thảo nguyên tươi đẹp, cỏ xanh điên cuồng nảy nở trong lòng.
Trên sân khấu, Trần Thiên Mặc đang chờ kết quả thì sau lưng như nổi da gà, giống như có người nhìn trộm cô. Trần Thiên Mặc nhìn một vòng, không phát hiện điều gì bất thường, bấy giờ mới đè cảm giác bất an trong lòng xuống, theo bản năng sờ ngón tay trống trải.
Cảm giác sởn tóc gáy đột nhiên xuất hiện, giống như thiếu tướng đang nhìn chằm chằm vào cô không hề chớp mắt vậy.
Mình nợ tình người ta nên chột dạ đến mức phát bệnh ư?