Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 9




Màn đêm buông xuống, Trường Lạc hầu phủ cửa lớn đóng chặt, đèn lồng thắp sáng tứ phía, từ ngoài nhìn vào đều là cảm giác bình yên. Trong Hầu phủ, thủ vệ đi lại tuần tra ở khắp mọi nơi thỉnh thoảng trao đổi tín hiệu ra hiệu đã kiểm tra các nơi đều an toàn.

Xa xa là tiếng mèo hoang, một thủ vệ đang kiểm tra ở góc đông bắc phát hiện ra có điều khác thường nhưng chưa kịp báo động đã cảm thấy trên cổ có một khối áp lực, trên cổ lập tức bị người ta ghìm một cái. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe thấy một âm thanh xa lạ vang lên: “Vật đã tới tay, chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này thôi.”

Trường Lạc hầu Tần Trường Lăng là một lão già lạnh lùng, thường ngày chỉ ru rú trong nhà, không thích cùng nhà quyền quý trong kinh xã giao, trừ trân bảo ra, bất cứ chuyện gì trong mắt hắn đều bị xem là nhàm chán vô vị, bao gồm cả người con trước mặt này. Tần Lạc cúi đầu đứng trang nghiêm trước mặt phụ thân, nhuệ khí toàn thân mất hết phía sau cách đó vài bước là thi thể của Điềm Nhi cùng cây chủy thủ.

Trường Lạc hầu cầm lá thư đút lại vào phong thư, giọng nói lãnh đạm: “Nữ tử này xảy ra chuyện gì?” Tần Lạc cúi đầu ngập ngừng nói: “Hài nhi… Cũng không biết nữa, hài nhi chỉ là cùng nàng vui đùa một chút chứ chưa hề động thủ giết nàng.” Trường Lạc hầu chậm rãi đứng dậy, đi tới trước người hắn, Tần Lạc tuy không dám ngẩng đầu lên nhưng cũng đã cảm nhận được phụ thân mắt sáng như đuốc đang nhìn thảng vào mình.

Tần Trường Lăng thanh âm có chút khàn khàn: “Dưới chân thiên tử mà ngươi lại cả gan gây tai nạn chết người, lá gan này của ngươi càng lúc càng lớn đấy.” Sắc mặt Tần Lạc càng thêm tái nhợt, vội vàng biện minh, hắn tựa như chợt nhớ tới cái gì mím môi cúi đầu xuống, cuối cùng cũng không dám mở miệng. Trường Lạc hầu nhìn chằm chằm phong thư Vương mỹ nhân tự tay viết đưa tới, thản nhiên nói: “Lần này may mà Lãm Hương các không truy cứu, nhanh chóng mang chút hậu lễ sang kia để chấm dứt việc này.”

Hắn ngừng lại một chút, chậm rãi nói từng chữ “Ngươi là thế tử của Trường Lạc hầu phủ nên trước khi làm việc phải cân nhắc thân phận của mình. Loại sự tình này, ta mong không còn có lần sau.”

Tần Lạc trầm mặc trong giây lát, con ngươi đen chợt lóe lên hận ý, nhưng vẫn giữ ngữ khí kính cẩn, nhẹ giọng nói: “Hài nhi ghi nhớ lời giáo huấn của phụ thân.” Vào thời khắc này, một hắc y nam tử vội vã đi vào trong phòng, Trường Lạc hầu nhìn Tần Lạc nói: “Ngươi lui ra đi, về phòng đem lời của ta suy nghĩ cẩn thận một chút.”

Tần Lạc thấp giọng đồng ý, lúc rời ánh mắt hai người chạm nhau nhưng lại vô tình như không biết gì, ánh mắt hai người lập tức nhìn vào chỗ khác. Tên hắc y bước lên thấp giọng nói: “Bẩm hầu gia, mới vừa rồi có một tiểu tặc đột nhập phủ, một thủ vệ đã bị tập kích.” Trường Lạc hầu nhíu mày hỏi: “Bắt được người chưa?”

Nam tử áo đen kia chậm rãi lắc đầu, chần chừ nói: “Thủ vệ kia hiện đã tỉnh, theo như lời hắn nói trước khi phi tặc rời đi đã nói ‘Vật đã tới tay’, có thể hay không…”

Mặt Trường Lạc hầu biến sắc, giọng nói càng khàn hơn: “Đi mật thất kiếm tra đi.”

Nói xong thì đứng dậy, trầm mặt cùng hắc y nam tử đi tới  mật thất.

Trong mật thất đèn đuốc sáng trưng Trường Lạc hầu cất kỹ từng món bảo bối, mắt thấy đồ chưa bị ai động vào. Trường Lạc hầu cầm lang hoàn ngọc bích nhìn một lát, trong mắt thoáng qua một tia lo lắng. Hắn cẩn thận từng li từng tí đem ngọc bích thả về chỗ cũ, sắc mặt trì trệ chậm rãi đi ra khỏi mật thất.

Tên kia hắc y nam tử sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cúi đầu canh giữ ở cửa mật thất, Trường Lạc hầu nhìn về bốn phía tối đen, trầm giọng nói: “Lăng Thương, tên trộm kia đang ở gần đây.”

“Hầu gia không cần lo lắng.”

Hắc y nhân tên gọi là Lăng Thương khẳng định chắc nịch, “Thuộc hạ đã cho người bố trận, lệch cho người của ta lục soát kĩ càng mọi ngoác ngách trong phủ, llúc này dù kẻ trộm có bản lình thế nào cũng tuyệt đối không có cơ hội theo hầu gia đi tới đây.”

Trường Lạc hầu biết Lăng Thương làm việc ổn thỏa đáng tin cậy, nghe hắn vừa nói như vậy liền gật đầu, không lo nghĩ nữa.

Đêm đã khuya, trong hầu phủ đèn dầu đã tắt, không gian một lần nữa lại rơi vào sự tĩnh lặng của đêm tối. Một trận gió nhẹ lướt qua, bóng cây rung động, hai bóng đen đã lặng yên đột nhập vào nội viện hầu phủ. Vân Nhiễm đứng yên trong viện, ngưng thần cảm nhận mùi hương đang thoang thoảng bay vào chóp mũi, nàng khẽ gật đầu nhìn Tề Mạc ra hiệu một cái, hai người một trước một sau theo làn hương kia lẳng lặng tiến vào. Tề Mạc nhìn bóng lưng yểu điệu đang đi trước mình, trong mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không ngờ Vân tam tiểu thư từ nhỏ quen dùng hương phấn, lúc này lại được nàng xem như công cụ dẫn đường. ” Hương này tên gọi Mộng huyễn dạ, trong đêm tối mùi hương như ngọn đuốc, từ nhỏ Vân Nhiễm đã quen thuộc mùi hương này khẳng định sẽ không để mất tung tích.” Hắn nhớ tới lúc Vân Nhiễm nhắc tới hương này thần sắc tràn đầy bi thương, có lẽ do nhớ lại chuyện cũ lúc ở Vân gia bảo. Nàng từ nhỏ đã là tiểu thư sống trong nhung lụa, ai ngờ rằng sau này lại trở thành tiểu tặc nửa đêm lén lút trong nội viện nhà người ta, có thể nói là tạo hóa trêu ngươi.

Hắn bảo Vương mỹ nhân rắc vào bức thư gửi cho Trường Lạc hầu, lúc Trường Lạc hầu mở thư ra đọc hương này sẽ ám lên người hắn. Lãm Hương các vốn là nơi phong hoa, đồ từ chỗ này đưa tới mang theo chút hương phấn tất nhiên sẽ không làm người khác nảy lòng nghi ngờ. Trường Lạc hầu luôn coi bảo vật như tính mạng, không biết lần này nếu mất lang hoàn ngọc bích tâm trạng hắn sẽ thế nào. Tề Mạc hơi cong môi trên gương mặt anh tuấn lộ ra một ý cười trào phúng, quay đầu nhìn về phía hậu viện của Trường Lạc hầu, trong mắt đều là vẻ lạnh lùng.

Hai người đi tới một góc hậu viện, đường đi phía trước bị chặn bởi một bức tường lớn, Vân Nhiễm dừng lại, quay đầu nhẹ giọng nói: “Mùi bị đứt ở chỗ này.” Tề Mạc tiến lên nhìn vài lần, ở trên bức tường đá nghiên cứu trong chốc lát, nhẹ nhàng nhấn một cái thì nghe một tiếng trát trát trầm đục, tường đá trước mặt chậm rãi mở ra, xuất hiện thềm đá dài nối từ trên xuống dưới hầm sâu. Vân Nhiễm nhìn cửa vào mật thất, thấp giọng nói: “Ước chừng thời gian một nén nhang ám vệ sẽ tới tuần tra, chúng ta phân công nhau hành sự, ngươi tiến mật thất trộm bảo, ta đi phóng hỏa dẫn dắt bọn họ rời đi”.

Tề Mạc nhìn nàng một cái, trong mắt lộ vẻ hoài nghi. Vân Nhiễm nhìn hắn gật đầu, vội thi triển khinh công lao đi. Tề Mạc cười cười, bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải ven theo cầu thang đi xuống tiến vào mật thất. Trong mật thất thắp đèn lưu ly trường minh làm sáng cả không gian. Bên cạnh vách tường treo một cái giá bày vô báu vật bằng ngọc, món nào cũng tinh xảo đặc sắc, xác thực Trường Lạc hầu rất yêu thích bảo vật, bên cạnh còn rất nhiều rương châu báu bảo vật khác, thân rương đều được đúc từ vàng ra, Tề Mạc biết trong mật thất này chắc chắn cơ quan trùng trùng, cũng không nhìn thêm nữa mà tập trung ánh mắt tìm kiếm chỗ để của lang hoàn ngọc bích. Nhưng khi hắn liếc mắt nhìn qua một pho tượng chạm ngọc hình người đặt trong góc phòng thì ánh mắt không rời đi được.

Tượng ngọc kia sống động như người thật, chất ngọc thuộc loại hiếm có trên thế gian, trong suốt ôn nhuận, nếu lấy ngọc này để điêu khắc thì tượng mỹ nhân khẳng định là độc nhất vô nhị. Nàng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, dáng vẻ chân thực, hai tay đang nâng một cái đĩa ngọc, yên tĩnh đứng thẳng, trông rất sống động, khuôn mặt tựa như cất giấu nỗi buồn vô tận, đôi mắt rất có thần. Hắn không khỏi tiến lại gần, ánh mắt lập tức rơi vào đĩa ngọc trên tay mỹ nhân thì thấy trên đĩa ngọc ấy đang đặt một vật trơn bóng trong suốt, đang tự tỏa ra ánh sáng hấp dẫn người khác, nhìn kĩ hơn quả thật là khối lang hoàn ngọc bích mà hắn đang tìm.

Vào đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn, thấp thoáng có tiếng người la hét: “Đi lấy nước!” Tề Mạc mỉm cười, trong lòng biết là do Vân Nhiễm làm, liền tiến lên cầm lấy ngọc bích cẩn thận cất vào trong ngực, vội vàng ra khỏi mật thất. Tần Lạc đang tiến vào mộng đẹp, thì nghe thấy có người hô to “Đi lấy nước”, hắn vội vùng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy một mảnh hồng quang, biết trận hỏa hoạn này không nhỏ, trong lòng không khỏi cả kinh vội vàng đứng dậy ra khỏi phòng.

Mắt thấy hạ nhân trong phủ đều đã dậy, ai cũng vội vã cầm thùng gỗ chậu ngỗ dụng cụ đến dập lửa, hắn suy nghĩ một lát vội chạy tới hậu viện của Trường Lạc hầu. Vào trong sân viện, thấy đối diện có một hắc y nhân, Tần Lạc nghĩ hắn là ám vệ trong phủ, nhìn người nọ cao giọng hỏi: “Lão hầu gia hiện đang ở nơi nào? Không bị kinh động chứ?” Người nọ cúi thấp đầu một câu cũng không trả lời, Tần Lạc tâm trạng nôn nóng đang muốn trách cứ thì người nọ trong chớp mắt đã chạy tới trước người hắn. Sắc mặt Tần Lạc chợt tái đi sau đó một cỗ hàn ý như gió vụt đến, lập tức hai chân hắn khụy xuống ngửa người né tránh, một chiêu này nhẹ nhàng xoẹt qua mặt hắn, phát ra tiếng ‘xuy’ xé gió bén vang.

Người nọ thấy một kiếm này thất bại nhưng không hề có ý định dừng lại, trở tay một cái, thân kiếm tựa như linh xà lao về phía hắn, hướng ngực hắn mà đâm. Trên mặt Tần Lạc lộ ra một tia khiếp sợ, không đợi hắn ngẫm nghĩ, vung chưởng đánh xuống mặt đất một cái, thân thể thuận thế trượt về phía sau vài thước, tránh thoát khỏi một kiếm như rắn vồ mồi này, nội y trên người bởi sức mạnh của một kiếm kia mà toác ra một nửa.

Tần Lạc vừa đứng lên đã nhìn chăm chú về phía hắc y nhân thấy hắn vóc người nhỏ nhắn, vải đen che mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lẽo như nước. Hắn ngẩn ra, cảm thấy đôi tròng mắt kia có vài phần quen mắt giống như từng thấy ở đâu, thất thần quát lớn: “Ngươi là người nào? Dám ám sát bản thế tử không cần mạng nữa sao!” Người nọ cười lạnh một tiếng, nhuyễn kiếm cầm trong tay rung lên, phát sáng trong bóng tối. Tần Lạc tâm trạng kinh hãi, biết nhuyễn kiếm trong tay đối phương là một thanh kiếm có thần, thấy người nọ lại cầm kiếm phi tới tấn công mình, không dám trực tiếp tấn công, thân ảnh chợt lóe dùng khinh công ra sức trốn chạy.

Người nọ thân pháp lại cực nhanh, như ảnh phụ cốt, bám theo phía sau Tần Lạc không rời, mũi kiếm nhắm thẳng vào giữa lưng hắn, một chiêu xuất ra đủ tàn nhẫn dứt khoát muốn một kiếm lấy mạng hắn. Mắt thấy một kiếm này sắp đâm trúng lưng Tần Lạc, một hòn đá lửa bay đến làm chệch hướng kiếm của nàng. Chỉ nghe ‘keng’ một cái, một quả chông sắt ở giữa không trung bị chém làm đôi, rơi trên mặt đất, nhuyễn kiếm trong tay hắc y nhân bị ám khí kia đánh trở lại, thế tấn công ngừng lại một chút, trong chỗ tối xuất hiện thêm vài tên hắc y nhân, bao vậy lại tên thích khách muốn giết Tần Lạc.

Hắn thấy ám vệ  trong phủ chạy tới, vội quát: “Ngay lập tức bắt hắn lại cho ta, bất luận sống chết!” Chúng ám vệ lên tiếng lĩnh mệnh, cùng người nọ chuẩn bị giao đấu. Tên hắc y hành thích Tần Lạc chính là Vân Nhiễm, sau khi nàng phóng hỏa đã thừa dịp lúc cả phủ loạn lên tìm nơi ở của Tần Lạc nhân cơ hội ám sát hắn nhưng mới đi được nửa đường đã thấy hắn, nàng không chần chừ chút nào mà rút Tử Kinh nhuyễn kiếm đánh về phía hắn. Nhưng nàng không ngờ rằng Tần Lạc biết võ công, một kiếm kia không lấy được cái mạng của hắn. Nàng thấy ám vệ của hắn hiện thân trong lòng biết tình thế của mình bất lợi, Tử Kinh nhuyễn kiếm trong tay đã làm bị thương vài tên ám vệ nhưng có người đã thả pháo tín hiệu ra, trong nháy mắt có thêm vài ám vệ đã tìm đến vây lấy nàng.

Tần Lạc ánh mắt âm hiểm, cười lạnh nói: “Ta trái lại muốn nhìn xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, có thể chạy thoát được ám vệ của Trường Lạc hầu phủ ta.” Hàn ý trong mắt Vân Nhiễm vừa hiện thì xa xa có người hô to: “Người đâu! Có thích khách!” Tần Lạc cùng ám vệ nghe tiếng hô từ hậu viện của Trường Lạc hầu truyền ra, mặt không khỏi biến sắc, Vân Nhiễm nhân cơ hội vung kiếm xông lên, đem ám vệ bức lui mấy bước, đồng thời thân ảnh nhanh chóng lắc mình bay ra khỏi vòng vây, phi thân bay vào trong bóng tối. Vân Nhiễm trong bóng đêm vội vã chạy, thấy phía sau không hề có người đuổi theo, liền chuyển hướng chạy như bay về phía tường phủ, mơ hồ thấy phía trước hiện ra thân ảnh của một người, hắn đang chắn chỗ đường đi.

Trong lòng nàng rùng mình, dừng lại nhìn hóa ra là Tề Mạc, thấy hắn nàng vội hỏi: “Lấy được rồi?” Tề Mạc nhướng mày, lại không đáp lời, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng cùng nhau chạy nhanh. Hai người đứng dưới bức tường, thi triển khinh công, phi thân thoát ra khỏi hầu phủ một đường chạy về hướng Lãm Hương các. Vân Nhiễm theo Tề Mạc trong đêm đen đạp mái nhà mà bay, cổ tay bị Tề Mạc nắm lấy mà ẩn ẩn cơn đau, thấy hắn trước sau không nói một lời, lạ lùng cất tiếng hỏi: “Chẳng lẽ nửa đường xảy ra chuyện không may? Hay là ngọc bích không kia không ở trong mật thất?” Tề Mạc bỗng dừng lại, xoay người nhìn nàng thật lâu.

Vân Nhiễm thấy hắn sắc mặt âm trầm, tâm trạng càng lúc càng kinh sợ thì nghe hắn trầm giọng nói: “Vì sao ngươi không nói trước cho ta một tiếng đã tự ý đi ám sát Tần Lạc.” Vân Nhiễm trong lòng khẽ động, hỏi: “Mới vừa rồi là ngươi ở hậu viện của Trường Lạc hầu gây nên động tĩnh tạo cho ta có cơ hội thoát thân?” Tề Mạc hừ một tiếng, nói: “Ngươi có biết ngươi tự mình hành sự sẽ rước lấy nhiều phiền phức. Nếu Tần Lạc bị ngươi đâm chết, tối nay ngươi và ta sao có thể dễ dàng thoát thân?”

Vân Nhiễm cụp mắt, che giấu hàn quang trong mắt, thấp giọng nói: “Người này đáng chết.” Tề Mạc lạnh nhạt nói: “Ngươi là vì cái gì? Vì tiền thưởng hay là vì Điềm Nhi?” Vân Nhiễm ngước mắt nhìn hắn nhưng chỉ lặng lẽ không nói gì. Tề Mạc nhíu mày nhìn nàng chậm rãi nói: “Ngươi cùng Điềm Nhi ở chung chỉ mới có hai ngày mà đã muốn vì nàng cam tâm mạo hiểm, suýt nữa bỏ mạng. Ngươi nên nhớ thân là sát thủ, bị tác động bởi kẻ khác hay nảy sinh lòng trắc ẩn đều là điều tối kỵ, bất kì lúc nào cũng có thể gặp họa sát thân.”

Vân Nhiễm cười lãnh đạm, thấp giọng nói: “Vân Nhiễm tuy là sát thủ, nhưng tự biết bản thân mình không thể giống như Tề môn chủ máu lạnh vô tình. Có một số việc biết rõ là không thể làm nhưng ta cũng muốn đi thử một lần.”‘