Tề Mạc ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Vân Nhiễm, chợt cười nói: “Vân cô nương trọng tình trọng nghĩa, tại hạ rất kính phục. Chỉ là… ”
Hắn lông mày khẽ nhếch, nụ cười đầy nghiền ngẫm, “Vân cô nương cho rằng Điềm Nhi thật sự bị Tần Lạc giết chết sao?” Vân Nhiễm giật mình, nghi vấn từng mơ hồ trong đầu thoáng chốc trở nên rõ ràng: Tần Lạc thân phận tôn quý, cưỡng hiếp một tỳ nữ thanh lâu trong mắt hắn căn bản không coi là cái gì, làm sao cần phải giết người diệt khẩu, cho dù Điềm Nhi là do hắn giết vậy vì sao hắn lại tự khắc tên chính mình lên chủy thủ để người ta nhận định là hắn làm? Nghĩ đến đây, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là có người cố ý gài bẫy giá họa Tần Lạc?”
Tề Mạc nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng nói chuyện, trong mắt hình như có ý cười thoáng qua: “Vân cô nương còn nhớ chứ, ngày đó ở Lãm Hương các trong phòng làm việc của Vương mỹ nhân?” Vân Nhiễm đỏ mặt lập tức tỉnh ngộ, con ngươi biến sắc thâm trầm nói: “Ngày đó khi hai người kia nói chuyện với nhau, từng đề cập qua ba ngày sau tiểu hầu gia cùng người kia gặp nhau tại Lãm Hương các. Điềm Nhi bị hại cách ngày đó vừa vặn ba ngày… Chẳng lẽ, việc này cùng Ôn Hoài Phong có liên quan?”
Tề Mạc ở bên cạnh thấy trên mặt nàng thần sắc không ổn định, mỉm cười, lạnh đạm nói: “Vân cô nương luôn có tâm tư nhạy bén, tại hạ nghĩ đến ngươi đối với sự việc lần này nên sớm nghi ngờ mới đúng.” Vân Nhiễm rủ mi im lặng, Tề Mạc nói không sai, ngày đó nàng nhìn thấy thi thể của Điềm Nhi, trong lòng rấn oán hận, tâm trạng rồi bời nên không đủ tỉnh táo nên mới có chuyện nhận định Tần Lạc là hung thủ. Nàng quay đầu lại ngước mắt lên nhìn Tề Mạc thì thấy trên mặt hắn tựa hồ đang cười nhạt, nhưng ánh mắt trước sau bình tĩnh thâm thúy làm người ta khó mà đoán được hắn đang nghĩ gì. Tề Mạc thấy Vân Nhiễm đang trầm tư, hắn thi triển khinh công đi trước, lúc hắn đã đi được khá xa thì nàng mới dứt khỏi mạch suy nghĩ của chính mình, ngẩn người ra.
Bay thẳng vào mũi nàng lúc này là hương mai, chẳng biết từ khi nào nó đã ám lên người nàng một mùi thơm thoang thoảng, trong đêm khuya tĩnh lặng kéo lòng nàng bình yên trở lại.
Trường Lạc hầu phủ.
Lăng Thương sắc mặt nhàn nhạt, đi vào trong phòng. Trong phòng không đốt đèn, trong bóng tối mơ hồ thấy bóng dáng của một người ngồi bên cạnh bàn. Lăng Thương khóe miệng hơi động, xoay người khép cửa phòng lại, đi tới trước bàn, nhẹ giọng mở miệng nói: “Ngươi đã đến rồi.”
Người tới tựa như không còn không kiên nhẫn, ừ một tiếng, liền vội vàng hỏi: “Lão nhân gia gọi ngươi qua đây làm gì?” “Lang hoàn ngọc bích bị người ta đánh cắp rồi.”
“Cái gì?”
Người nọ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh trăng xuyên qua song cửa rọi vào trong phòng, lên gương mặt tuấn tú của Tần Lạc đang dần tái nhợt, hắn giật mình, trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo: “Việc này chẳng phải so với khoét tim của hắn càng làm cho hắn khó chịu hay sao.”
Lăng Thương nhìn hắn nói: “Lão nhân gia dù sao cũng là cha ruột của ngươi, thấy hắn khó chịu như vậy mà ngươi vẫn còn đắc ý?”
Tần Lạc cười lạnh một tiếng: “Hắn có bao giờ xem ta là nhi tử mà đỗi đãi?” Hắn dừng một chút, đột nhiên hỏi: “Việc đêm nay ta bị đâm hắn có nhắc tới không?”
Lăng Thương chậm rãi lắc đầu, nói: “Lão hầu gia vì việc lang hoàn ngọc bích bị trộm mất nên rất tức giận, những chuyện khác tạm thời không có tâm trạng nhắc tới.”
Trên gương mặt tái nhợt của Tần Lạc xẹt qua một tia hận ý, hừ mạnh nói: “Những việc khác… Trong mắt hắn, trừ những thứ trân bảo ấy, làm gì còn có những chuyện khác! Ta sống hay chết, hắn khẳng định lại càng không để tâm.” Lăng Thương cụp mi xuống, nhàn nhạt hỏi: “Thích khách đêm nay là sao? Chẳng lẽ là kế giương đông kích tây để trộm bảo?”
Trong mắt Tần Lạc hiện ra tia giận dữ, thấp giọng nói: “Không, thích khách kia ra chiêu tàn nhẫn, mỗi chiêu đều muốn lấy mạng ta, khẳng định là nhằm vào ta mà đến. Còn có, cái chết của nha đầu Lãm Hương các thật là kỳ quặc, rõ ràng có người gài bẫy hại ta, đáng trách là lão nhân gia lại một mực khẳng định nha đầu kia là do ta giết chết, căn bản hắn không cho ta giải thích.”
Lăng Thương trầm ngâm giây lát, nói: “Hầu gia ra lệnh cho ta ngày mai khởi hành, vừa truy tìm lang hoàn ngọc bích vừa âm thầm điều tra nghe ngóng chân tướng việc này, vào lúc này ngươi tốt nhất an phận thủ thường, đừng phạm phải lỗi lầm gì khiến cho lão hầu gia nổi giận.”
Tần Lạc cười nhẹ nói: “Ngươi yên tâm, ta còn muốn bảo trụ chức vị thế tử này, ở trước mặt lão nhân gia đương nhiên phải tiếp tục giả làm thằng con trai hiếu thảo. Ngươi tốt nhất mau chóng tra ra kẻ sau lưng hại ta, đừng để ta đợi lâu.” Hắn đứng lên, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, tựa như một làn khói mà biến mất.
Lăng Thương nhìn bóng dáng hắn chìm vào trong bóng tối, ánh mắt nhìn về vô định bên môi chậm rãi lộ ra một nụ cười trào phúng. Hắn chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, từ trong lòng lấy ra hai khối đen như mực đặt lên bàn đem chỉ khâu thành hình. Lăng Thương nhìn chằm chú viên bi sau khi đã ghép lại trên bàn, trong mắt như có điều suy nghĩ. Hắn sớm đã tra hỏi qua những ám vệ ở đây, viên bi sắt này bị người nào đó từ chỗ tối ném ra vì Tần Lạc cản một kiếm trí mạng. Nhưng kì quái ở chỗ, vật ấy không phải do bất kì một ám vệ nào trong phủ ném.
Tề Mạc mắt thấy Vân Nhiễm tung mình bay vút đi, vốn muốn đuổi theo nhưng chợt nhớ tới lần này ở Trường Lạc hầu phủ gây ra động tĩnh khá lớn, nếu từ đấy mang lang hoàn ngọc bích quay lại Lãm Hương các, khẳng định sẽ cực kì nguy hiểm. Cân nhắc một chút lập tức xoay người sang hướng nam thành chạy đi. Qua canh tư, hắn với bóng đêm hòa làm một lặng yên thi triển khinh công vượt qua tường thành đi thẳng về phía nam.
Lúc bình minh, đã tới Thanh Bình trấn, Tề Mạc tiến vào trong trấn, ở bên đường mua chút đồ ăn sáng bước chân chậm lại vừa ăn vừa đi, lúc Tề Mạc đang muốn tìm quán trọ để nghỉ ngơi, chợt nghe thấy phía sau truyền đến một giọng lạnh lùng: “Tề đại đương gia thật đúng là hăng hái, đi suốt một đêm đến đây hóa ra là vì mua bánh ngọt để ăn.” Tề Mạc xoay người, nhìn thấy người nói là Vân Nhiễm sắc mặt lạnh lùng đang đứng ở phía sau cách đó không xa, làm hắn cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: “Vân cô nương làm sao cũng ở chỗ này?”
Vân Nhiễm chớp mắt chậm rãi nói: “Tề đại đương gia mang theo lang hoàn ngọc bích đi nơi nào, Vân Nhiễm tự khắc sẽ theo tới nơi đó.” Tề Mạc nhìn vẻ mặt nàng, không khỏi cười khổ, nói: “Vân cô nương sẽ không hiểu lầm Tề mỗ muốn một mình nuốt trọn tiền thưởng chứ, tại hạ đang muốn truyền thư cho Vương mỹ nhân, hẹn các ngươi gặp nhau ở đây…” Trong mắt Vân Nhiễm lộ ra ý cười trào phúng, thản nhiên nói: “Tề đại đương gia tự nhiên sẽ truyền thư cho Vương mỹ nhân, chỉ là Vân Nhiễm thường bị người khác tính kế, vì muốn chắc chắn chỉ có thể dùng phương pháp ngốc nghếch này đi theo bên người Tề đại đương gia đang giữ ngọc bích mới cảm thấy an tâm.”
Tề Mạc thấy nàng như vậy, trong lòng biết chính mình nói gì cũng vô dụng, khụ một tiếng, bánh ngọt cầm trong tay đưa lên, lại cười nói: “Bánh ngọt này mùi vị không tệ, Vân cô nương có muốn nếm thử không?” Hai người tìm tạm một quán trọ, Tề Mạc thấy Vân Nhiễm mắt đầy cảnh giác, một tấc cũng không rời khỏi mình, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ. Ban đêm, Vương mỹ nhân nhận được thư của Tề Mạc truyền đến vội vã chạy tới quán trọ, quan sát tỉ mỉ lang hoàn ngọc bích xác định là đúng vật mới từ trong ngực lấy ra ngân phiếu dâng lên, trong miệng cười nói: “Hai vị đã vất vả rồi.” Vân Nhiễm thấy vẻ mặt hắn bình thường, không hề đề cập tới việc ám sát Tần Lạc thì cũng không muốn nhiều lời nữa.
Tề Mạc đột nhiên nói: “Trường Lạc hầu phủ Tần tiểu hầu gia đêm qua suýt nữa bị giết, nói không chừng sẽ mang đến phiền phức cho Lãm Hương các Mỹ Nhân huynh tốt nhất nên rời khỏi kinh thành tạm lánh một thời gian.” Vương mỹ nhân ánh mắt lóe lên, hướng hắn cười nói: “Đa tạ Tề môn chủ nhắc nhở, tại hạ sáng sớm nhận được tin tức, cũng đang có ý rời kinh, bây giờ cùng hai vị từ biệt ở đây, sau này gặp lại có lẽ sẽ không phải ở Lãm Hương các nữa.” Hắn hướng hai người chắp tay, xoay người ra khỏi khách quán trọ, bình thản rời đi. Tề Mạc nhìn bóng dáng của Vương mỹ nhân, cười nhạt nói: “Không ngờ hắn vì Điềm Nhi mà có thể cam tâm tình nguyện bỏ cả cơ nghiệp ở kinh thành.”
Vân Nhiễm nhìn hắn một cái, trong lòng biết hắn sớm đã đoán ra việc ám sát Tần Lạc có liên quan đến Vương mỹ nhân, nàng lạnh lùng nói: “Không phải ai cũng đều giống như Tề môn chủ chỉ sống vì lợi ích của bản thân, không có tình cảm.” Tề Mạc nhìn nàng cười giảo hoạt: “Ngươi bằng lòng nhận một đơn làm ăn nguy hiểm mà không lấy của hắn một xu. Ngươi làm sao biết được hắn có phải đang nhận nhiệm vụ hay không? Nhờ cái chết của Điềm Nhi gài ngươi vì hắn giết người miễn phí?” Vân Nhiễm ngẩn ra, thấy Tề Mạc ở bên cười khẽ một cái liền biết hắn mới vừa rồi đang nói giỡn mình, mặt nàng chợt lạnh đi quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa.
Lúc Tạ Phong chạy tới hai người đang chia tiền. Vân Nhiễm nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, Tề Mạc đang đem ngân phiếu mười vạn lượng vàng đếm từng tờ một sau đó giao vào tay nàng, còn lại cất vào trong túi, xong việc nàng khôi phục lại vẻ mặt bình thường, thản nhiên nói: “Tề đại đương gia chắc hẳn còn có chuyện quan trọng muốn cùng mấy vị thương nghị, ta cũng không quấy rầy nữa.”
Nói xong hướng mấy người gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng. Mặt Tạ Phong đầy kinh ngạc, thấp giọng nói: “Đây không phải Vân tiểu nha đầu sao, gọi Vân… Vân cái gì ý nhỉ?” Tề Mạc lộ ra ý cười, tiếp lời nói: “Vân Nhiễm.”
Thẩm Dạ hỏi: “Đại đương gia lần này tìm Vân cô nương nhờ giúp đỡ sao?” Tề Mạc cười nhạt nói: “Là hợp tác.” Mắt A La lộ ra vẻ khinh thường, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào nàng?”
Tề Mạc cười nói: “A La chớ coi thường nàng, ngươi có biết gần hai tháng qua là ai đang âm thầm đoạt đi đơn làm ăn của chúng ta không?”
Tạ Phong kinh ngạc nói: “Nàng ta chính là kia ‘Yên huyết nhất điểm sát’?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Thẩm Dạ cùng A La, thấy Thẩm Dạ cũng là vẻ mặt kinh ngạc, A La hơi giật mình, sắc mặt hơi đỏ lên, trong con ngươi hiện ra tức giận.
Tạ Phong vừa chuyển suy nghĩ, nhịn không được cười nói: “Thảo nào ‘Yên huyết nhất điểm sát’ làm việc đều nhằm vào Tuyệt Sát môn chúng ta thì ra là tiểu nha đầu này đang len lén trả thù chuyện năm đó.” Hắn nhìn về phía Tề Mạc, thấp giọng cười hỏi: “Nếu đại đương gia đã phát giác ra là nàng ở sau lưng phá rối, thiết nghĩ lão đại cũng đã trừng phạt nàng ta để trút giận thay A La nhà chúng ta?”
Tề Mạc sờ sờ môi, khóe môi hơi lộ ra một tia cười ái muội, rủ mắt nói: “Ừ, nàng sau này sẽ không phá rối chúng ta nữa.” Hắn đem ngân phiếu để vào trong ngực, ngón tay bỗng chạm phải một vật cứng, liền nhớ ra là hộp phấn mộng huyễn dạ, thuận tay cầm ra đưa cho A La, cười nói: “Hương phấn có chút đặc biệt.”
Trong mắt A La thoáng qua một tia kinh hỉ, nhẹ nhàng chìa tay cầm hộp phấn, trên mặt hơi đỏ lên. Tạ Phong ở bên mỉm cười, từ trong ngực lấy ra một danh sách, tiến lên đưa cho Tề Mạc, nói: “Đại đương gia, danh sách treo thưởng trên giang hồ có chút thay đổi. Vị trí đầu tiên giá tiền quả thật rất cao, chỉ là có chút vướng tay chân người xem chúng ta có nên đi xem chút náo nhiệt?”
Cùng thời khắc đó, Vân Nhiễm dựa vào đầu giường, đôi mắt nhìn chằm chằm một tờ giấy trên tay, ánh mắt ủ dột. Vạn hác sơn trang tài năng ở trong chốn giang hồ được hưởng tiếng tăm, hơn phân nửa lại lấy tin tức linh thông, truyền lại thần tốc. Vào ở quán trọ này không lâu đã có người lặng yên đem danh sách treo thưởng mới trên giang hồ đưa cho nàng. Tám ngàn lượng vàng.
Ở trong danh sách treo thưởng trên giang hồ ra giá càng cao thì càng chứng tỏ người này khó với đối phó. Lông mày Vân Nhiễm cau lại, tay gõ lên tên người kia mấy cái, hai hàng lông mày bỗng nhướn lên, hình như trong lòng đã đưa ra quyết định. Nàng lập tức đứng dậy xuống giường thu thập đơn giản đồ dùng, một chưởng làm tắt ngọn đèn sau đó lắc mình ra khỏi cửa phòng.