Vân Nhiễm trở lại trong phòng chờ một lát, Tề Mạc đã đi đến chỗ nàng.
Hắn thấy Vân Nhiễm thần sắc có chút phẫn uất, liền cười, nói: “May mắn Vãn Vãn đúng lúc đi tìm Vương mỹ nhân, bằng không vừa rồi suýt nữa là gặp họa.” Vân Nhiễm hừ một tiếng, lạnh giọng hỏi: “Người nọ là ai?”
Tề Mạc nói: “Thứ tử của Vĩnh Lạc hầu, Tần Lạc.” Hắn đưa mắt nhìn thủ cung sa trên cánh tay của Vân Nhiễm, bên môi hiện ra ý cười nhạt: “Nghe nói vị tiểu hầu gia này ở nhà chịu sự quản giáo nghiêm khắc, nhưng ra bên ngoài lại ngang ngược, đức hạnh không tốt, ngươi lần này trêu chọc phải hắn, có thể nói là không gặp may.”
Vân Nhiễm nhớ tới lúc trước thủ cung sa của mình bị Tề Mạc và A La bày mưu tính kế mà đốt nó, tính ra đã hai lần làm nàng dính phải phiền phức, trong lòng không khỏi thầm hận, nhàn nhạt hỏi: “Mấy ngày nay Tề đại đương gia đến cái bóng cũng không thấy, có phải đang tìm hiểu lối vào của mật thất kia không?”
Tề Mạc chớp mắt, thong thả nói: “Cũng có thể nói như vậy…” Hắn lời còn chưa dứt, ngoài cửa đã truyền đến tiếng cười khẽ mềm mại của nữ tử vang lên: “Thì ra Tề gia ở trong này, lại khiến cho Vãn Vãn vất vả tìm ngài.”
Làn gió mang theo hương thơm lướt qua, một nữ tử đã đi vào phòng. Vân Nhiễm nhận ra đây chính là nữ tử cùng Tần Lạc hoan ái trong hoa viên, giờ nàng đứng đây đã đổi sang một bộ y phục màu đỏ, lớp trang điểm trên mặt cũng đã tẩy sạch, tóc búi vân kế, thần sắc mệt mỏi, nhìn không diêm dúa như lúc nãy nhưng lại có một cỗ phong tình mị hoặc khác.
Tề Mạc nhìn thấy nữ tử kia, ý cười trong mặt càng đậm, nhìn nàng ta nói: “Vừa mới cùng Vân cô nương nhắc đến Vãn Vãn thì ngươi liền tới, phải chăng ngươi có đôi tai rất thính?” Mắt Vãn Vãn chợt động, cười mê hoặc hỏi: “Vậy sao? lẽ nào Tề gia đang nói xấu sau lưng ta?” Tề Mạc cười nói: “Không dám, may có Vãn Vãn cô nương vừa rồi kịp thời báo tin cho ta, Tề mỗ đang nói nhất định phải cảm tạ ngươi.”
Vãn Vãn mày gian mỉm cười, liếc nhìn hắn một cái, từ từ hỏi: “Vậy Tề gia chuẩn bị cám ơn ta thế nào?” Tề Mạc khụ một tiếng, liếc nhìn Vân Nhiễm một cái, chưa đáp lời thì Vãn Vãn đã cười híp mắt tiến lên, kéo cánh tay của hắn, ôn nhu nói: “Bằng không bây giờ chúng ta tới phòng của Vãn Vãn, tiếp tục trò chuyện suốt đêm như hôm qua?” Vân Nhiễm ở bên lạnh lùng nhìn hai người trêu đùa, đột nhiên nói: “Tề đại đương gia đã việc bận, mời hai vị cứ tự nhiên chỉ cần đưa cho ta cuộn tranh kia là được.”
Tề Mạc nhíu mày, ý bảo Vãn Vãn nên rời đi trước, đợi nàng ta đóng cửa xong, liền trầm giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi đã tính toán hành sự? Chỗ của mật thất kia còn chưa tra rõ, việc này không thể nóng vội.” Vân Nhiễm lạnh lùng nói: “Tề đại đương gia mỗi ngày ở Lãm Hương các hưởng thụ mỹ nhân, tự nhiên sẽ không nóng lòng, Vân Nhiễm lại không có nhiều thời gian ở đây nghi ngơi, phiền Tề đại đương gia trước đem cuộn tranh bản đồ hầu phủ cho Vân Nhiễm nghiên cứu.” Nói xong xòe tay về phía hắn. Tề Mạc không còn cách nào, đành phải lấy cuộn tranh từ trong ngực giao cho Vân Nhiễm, nhìn nàng dặn dò: “Chờ ta ngày mai tới tìm ngươi rồi chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn, đừng một mình hành động thiếu suy nghĩ.” Vân Nhiễm nhìn hắn bóng dáng hắn biến mất ở cửa, cười lạnh, mở cuộn tranh tỉ mỉ quan sát.
Ban đêm, Vân Nhiễm nằm ở trên giường, tai nghe Điềm Nhi hơi thở bình ổn đã ngủ rất sâu rồi, liền lặng lẽ đứng dậy, thay đổi y phục dạ hành, nhẹ nhàng đi ra cửa. Vân Nhiễm ra khỏi Lãm Hương các, đi thẳng một đường về phía tây, phi thân mà đi, phút chốc đã tới trước cổng Trường Lạc hầu phủ. Nàng ẩn thân nơi góc tường tối, đang muốn tùy thời mà động, chợt nghe trong góc tường hướng tây bắc có người thấp giọng quát: “Người nào!”
Sau đó là một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy tới, tất nhiên là thủ vệ xung quanh nghe thấy cảnh báo, chạy tới dồn dập, sau đó một người trầm giọng quát: “Lớn mật, ngay cả ta cũng dám cản?” Vân Nhiễm nghe âm thanh lạnh lùng của người này thì phát hiện ra là tiểu hầu gia Tần Lạc kẻ ban ngày đối với mình vô lễ, đáp lại lời hắn là một âm thanh kính cẩn, thưa: “Thì ra là tiểu hầu gia.”
Tần Lạc hừ lạnh nói: “Tiếp tục tuần tra ban đêm đi.” Sau đó chỉ còn tiếng gió, người đã vượt tường mà đi. Trăng đã lên cao, chiếu sáng gương mặt tái nhợt của Tần Lạc, nhưng trong mắt hắn lóe sáng, nụ cười trên miệng sâu mà đục, thi triển khinh công mà đi nháy mắt ẩn vào trong đêm tối. Vân Nhiễm thấy Tần tiểu hầu gia đêm khuya rời khỏi phủ, tâm trạng bỗng cảm thấy kì lạ, không đợi ngẫm nghĩ, thừa dịp lúc thủ vệ phân tâm, vội vàng lợi dụng sơ hở trèo tường đi vào. Nàng ban ngày chuyên tâm ghi nhớ, đối với địa hình trong hầu phủ hiểu rõ trong lòng, lập tức đi theo trí nhớ, tránh thủ vệ, không phát ra tiếng động vòng qua ngoại viện sân nhà, thâm nhập trong phủ nội viện.
Vân Nhiễm ấp ở chỗ tối góc phòng, đưa mắt quan sát khắp nơi trong nội viện nhưng chỉ thấy một mảnh tĩnh lặng tối đen, trái lại không thấy có người lui tới dò xét. Nàng trầm ngâm trong chốc lát, trong lòng biết có gì đó không ổn, đang muốn ném cục đá trong tay ra, bỗng phía sau có tiếng gió thổi đến, có người đã nấp sau người. Trong lòng Vân Nhiễm trầm xuống, muốn tung mình vọt vào trong nội viện, người nọ so với nàng nhanh hơn mấy lần, đem nàng kéo lại, ở trên bả vai của nàng nhẹ nhàng nhấn một cái, ý bảo nàng cúi người ẩn nấp. Vân Nhiễm nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tề Mạc một thân hắc y, chân mày cau lại, thấy nàng nhìn lại, nhìn nàng cười cười, thần sắc trên mặt lại cực kỳ ngưng trọng.
Vân Nhiễm dựa vào hắn cúi đầu xuống, sau một lúc lâu, trông thấy nhiều thân ảnh đang lẩn trốn, trong nội viện đã vô thanh vô tức nhiều thêm mười hắc y nhân kiểm ở trong viện kiểm tra khắp nơi, sau khi kiểm tra xong dùng tay ra hiệu cho nhau sau đó đồng loạt không phát ra tiếng động rời đi. Vân Nhiễm thầm giật mình, trong lòng biết những hắc y nhân này là cao thủ ám vệ của Vĩnh Lạc hầu. Trong cuộn tranh không thấy đánh dấu nội viện ám vệ, nghĩa là tin tức của Vương mỹ nhân không được đầy đủ.
Nếu không có Tề Mạc chạy tới ngăn cản, vừa rồi chính mình đã làm ra hành động lỗ mãn, nhất định sẽ bị những ám vệ này phát hiện hành tung, đến lúc đó chỉ sợ hậu quả khó lường. Tề Mạc thấy sắc mặt nàng thay đổi, mỉm cười, nhẹ nhàng kéo vạt áo nàng, Vân Nhiễm vội vã thu hồi suy nghĩ, xoay người theo hắn nhẹ nhàng nhảy xuống nóc nhà, quay về Lãm Hương các. Hai người một đường cẩn thận từng li từng tí, tránh các nơi thủ vệ tuần tra ban đêm, xoay người ra khỏi tường vây hầu phủ cùng nhau sóng vai chạy như bay, Vân Nhiễm thấy đã cách Trường Lạc hầu phủ đã xa, liền dừng lại cước bộ, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi làm sao tới đây?”
Tề Mạc cười nói: “Tại hạ buổi tối ngủ không được, nhớ tới Vân cô nương nhất định sẽ không ngoan ngoãn nghe lời của ta, đêm nay có thể tới đây hầu phủ tìm tòi, liền chạy tới.” Vân Nhiễm ngước mắt hỏi: “Mấy ngày nay ngươi cùng Vãn Vãn cô nương qua lại thân thiết, chắc hẳn là nhờ nàng giúp ngươi tìm hiểu tình hình trong hầu phủ?” Tề Mạc lãnh đạm cười nhạt nói: “Vãn Vãn cô nương ăn nói rất khéo léo, tin tức rất là linh thông, hôm nay đã hỏi thăm cho ta về ám vệ hầu phủ ám vệ không sai biệt lắm, thuận tiện lấy ở chỗ tại hạ không ít bạc.”
Vân Nhiễm gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hai người một đường bay nhanh trở về, lúc trở lại Lãm Hương các, sắc trời đã tờ mờ sáng. Tề Mạc đem Vân Nhiễm đưa tới hậu viện, dừng lại nói: “Trong nội viện Trường Lạc hầu phủ phòng bị nghiêm ngặt như vậy, kia mật thất hơn phân nửa ở trong đó. Đợi Vân cô nương nghỉ ngơi một chút, chúng ta lại thương lượng bước tiếp theo nên hành sự như nào.” Vân Nhiễm cụp mắt suy ngẫm chốc lát, đột nhiên nói: “Ngươi đã tìm hiểu rõ ràng thời gian đổi người canh gác của hầu phủ?” Tề Mạc chớp mắt nói: “Không tồi, sao vậy?” Vân Nhiễm mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Ta có lẽ đã nghĩ ra cách tìm được mật thất kia, phiền Tề đại đương gia giờ Dậu đến đây tìm ta, chúng ta nghĩ cách một chút, tối nay có thể hành sự.” Tề Mạc nhìn nàng, trong mắt lộ ra một tia thưởng thức, đáp: “Được.”
Hắn nhìn theo Vân Nhiễm đang đi về phía tiểu viện, khóe miệng hơi lộ ra ý cười, trong lòng âm thầm vui mừng, chỉ cảm thấy lúc trước ở ngoài thành Ký Châu cô nương này thật là hành động sáng suốt. Mắt thấy Vân Nhiễm đẩy cửa phòng ra, bóng lưng bỗng nhiên cứng đờ, Tề Mạc hơi ngẩn ra chợt nghe thấy giọng nói khàn khan của Vân Nhiễm, nhìn về phía hắn thấp giọng kêu: “Tề đại đương gia.” Cả phòng lộn xộn, mùi máu nồng nặc trong không khí, không khí quỷ dị tràn ngập cả căn phòng phòng. Điềm Nhi toàn thân không mặc gì, trên thân thể mềm mại trắng nõn xuất hiện nhiều vết thương, yên tĩnh nằm trong vũng máu trên giường, giữa hai vú cắm một cây chủy thủ.
Vân Nhiễm đến gần bên giường, trong mắt thấy vết máu ở giữa chân nàng còn chưa khô, nghĩ lại trước đó trên mặt nàng lúc nào cũng là nụ cười tràn đầy ngọt ngào giờ khắc này chỉ còn lại vẻ mặt kinh sợ cùng thống khổ, bàn tay Vân Nhiễm không khỏi nắm chặt. Tề Mạc lặng lẽ chốc lát, tiến lên đưa tay rút cây chủy thủ ra, phát hiện tay cầm bên cạnh có một khắc một vòng khảm hoàng kim bảo thạch, hết sức đẹp đẽ quý giá, nhìn thấy rõ mặt trên khắc dấu chữ, lông mày không khỏi nhướng lên, liếc Vân Nhiễm một cái. Vân Nhiễm nhìn chằm chằm tay cầm thượng long phi phượng vũ khắc một chữ “Lạc”, ánh mắt tức thì lạnh đi, gằn từng chữ nói: “Quả thật là hắn.”
Mặt trời dần dần xuống núi, Vân Nhiễm chậm rãi trở lại tiểu viện. Vết máu đã xử lí sạch sẽ, thi thể Điềm Nhi đã sớm bị người mang đi, tất cả trong phòng đều sạch sẽ như trước tựa như chưa từng bị làm bẩn. Vương mỹ nhân ỷ song nhi lập, bóng lưng tiêu điều.
Thanh âm của hắn so với thường ngày có vẻ trầm thấp hơn: “Nghe nói Vân cô nương tối nay chuẩn bị tiếp tục đột nhập Trường Lạc hầu phủ trộm bảo?”
Vân Nhiễm nói: “Tề Mạc nói cho ngươi biết?” Vương mỹ nhân cười nhẹ một tiếng, chậm rãi xoay người, ngắm nhìn cảnh sắc trong viện mà khóe mắt đỏ ửng, hắn hướng Vân Nhiễm nhìn kỹ trong giây lát, dường như nhớ ra cái gì đó, bên môi hơi lộ ra ý cười, nhẹ giọng nói: “Điềm Nhi thích nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh, ta bèn cho người làm mở nhiều cửa sổ hơn.”
Vân Nhiễm rũ con ngươi, nghe hắn nhẹ nhàng tiếp tục nói: “Lãm Hương các tuy là nơi phong hoa, tuy khách nhân lui tới hỗn tạp, nhưng có ta che chở nên không có người dám đối với nàng nửa phần bất kính. Ta ở chỗ này xây biệt viện, vốn định làm cho nàng một nơi yên tĩnh để ở, chờ ta có một ngày…”
Thanh âm hắn bỗng nhiên dừng lại, nhắm nghiền hai mắt, dừng lại một chút. Qua nửa ngày, hắn khe khẽ thở dài thấp giọng nói: “Nhưng cuối cùng ta vẫn không thể bảo vệ được nàng.” Vân Nhiễm thần sắc hờ hững, thản nhiên nói: “Đã lấy được cây chủy thủ kia, hung thủ là ai, không khó phỏng đoán. Nếu ngươi thật lòng vớ nàng, nhất định sẽ vì nàng đòi lại công đạo.”
Vương mỹ nhân mỉm cười nói: “Trong kinh thành này, quyền lực là công đạo. Ngươi bảo ta làm sao đòi lại công đạo này? Báo quan? Đây chỉ là tính mạng của một tỳ nữ thanh lâu, ở trong mắt quan phủ căn bản không là gì. Ai sẽ vì loại chuyện nhỏ này mà đắc tội nhà quyền quý trong kinh. Huống chi tuy Tần Lạc không được Trường Lạc hầu yêu thích, nhưng dù sao cũng là nhi tử của hắn, chỉ sợ dốc hết toàn lực của Lãm Hương các ta, cũng không đấu thắng một ngón tay của Trường Lạc hầu.”
Vân Nhiễm khóe miệng lộ ra ý trào phúng, nói: “Cho nên ngươi liền theo lời Tề Mạc nói, tối nay đem thi thể Điềm Nhi cùng cây chủy thủ đưa tới Trường Lạc hầu phủ. Hướng Trường Lạc hầu bày tỏ thái độ khiến cho hắn vì chuyện này phân tâm để tối nay ta cùng với Tề Mạc đến hầu phủ trộm bảo vật có thể thuận lợi hơn một chút, phải không?” Vương mỹ nhân trầm mặc chỉ chốc lát, nói: “Nếu Vương mỗ đã cùng hai vị hợp tác, chỉ cần hành động nào có lợi cho hai vị hành, tại hạ liền tận lực mà làm.”
Vân Nhiễm cười lãnh đạm nói: “Vương chưởng quỹ quả nhiên am hiểu sâu sắc quy tắc buôn bán, Vân Nhiễm bội phục. Chỉ là Vân Nhiễm còn phải chuẩn bị cho lần hành sự tối nay, Vương chưởng quỹ nếu như không còn chuyện gì khác, phiền ngươi trở về cho.” Vương mỹ nhân nhìn nàng một cái, đi ra ngoài phòng, hắn đi tới cửa, chợt dừng lại cước bộ, thấp giọng nói: “Nghe nói ‘Yên huyết nhất điểm sát’ một đơn giá nghìn vàng, chỉ cần là vàng, dù cho nguy hiểm cỡ nào đều đồng ý nhận đơn, không biết lời đồn đại có thật hay không?” Vân Nhiễm ánh mắt chợt lóe, hỏi: “Vương chưởng quỹ vì sao đột nhiên hỏi việc này?”
Vương mỹ nhân xoay người lại nhìn nàng: “Tại hạ có một bằng hữu, nguyện ra giá vạn lượng vàng, mua lại cái mạng của Trường Lạc hầu phủ tiểu hầu gia Tần Lạc. Không lần này, ‘Yên huyết nhất điểm sát’ có dám nhận đơn hay không?” Vân Nhiễm thần sắc bất động, chậm rãi nói: “Một vạn lượng vàng, đích thực là cái giá tốt đáng để mạo hiểm. Chỉ là nếu muốn tối nay ám sát Tần Lạc, sẽ làm cho việc trộm bảo vật tối nay tăng thêm nguy hiểm, Tề môn chủ sẽ đáp ứng sao?” Vương mỹ nhân nhìn nàng cười, nhẹ giọng nói: “Việc này cần phải gạt Tề môn chủ mới tốt. Sau khi chuyện thành công, tự sẽ có người liên lạc với Vân cô nương đem đủ số tiền thưởng dâng lên.”
Vân Nhiễm khẽ lắc đầu, trong mắt sát ý ẩn hiện: “Điềm Nhi cô nương vì ta mà chết, đơn làm ăn này Vân Nhiễm không lấy một xu, miễn phí vì Vương chưởng quỹ mà hoàn thành.”‘