Yên Huyết Nhất Điểm Sát

Chương 11




Gió thu tiêu điều, tà dương như máu, trên đường lớn, đoàn người đang đội ánh nắng chiều mệt mỏi thúc ngựa mà đi.



Chợt từ trong bụi cỏ ven đường bất ngờ bay ra mấy đợt ám khí xé gió vù vù phi đến, phi thẳng tới đoàn nhân mã đang chạy.



Lúc ám khí bắn ra không hề có dấu hiệu nào, quả thật là một thế đi xảo quyệt, lập tức người trên ngựa bị bất ngờ không kịp đề phòng, trong khoảnh khắc ấy đã có mấy người bị ám khí gây thương tích, ngã xuống ngựa. Những người còn lại bị tập kích bất ngờ thì gian nan xoay mình né tránh, trong cơn chấn động theo phản xạ lập tức ghìm ngựa rút binh khí ra, xếp đội hình thành tư thế sẵn sàng nghênh địch, toàn lực ngưng thần đề phòng.



Một đợt ám khí mới lại xé gió phi đến, lần này lại ám khí nhiều hơn lúc đầu, mấy chục cái ám khí như được gia tăng sức mạnh tất cả đều hướng về phía trí mạng nam tử mặc bạch y. Hộ vệ bên cạnh khua đao đón đỡ nhưng lượng ám khí quá dày đỡ thế nào nhưng vẫn có ám khí lọt qua bắn về phía hiểm yếu của bạch y nam tử.



Bạch y nam tử hơi nhíu mày, vươn tay đỡ liên tục, trong một lúc đã đem những ám khí phóng tới chỗ mình nắm chắc trong lòng bàn tay, hắn chìa tay nhìn qua thấy đầu ám khí đều đen, quả nhiên là đầu ám khí có kịch độc, sắc mặt không khỏi lạnh lẽo.



Bọn người mai phục thấy ám khí không đả thương được bạch y nam tử, hô lên một tiếng, nhao nhao từ trong bụi cỏ hiện thân vây cả đoàn ngựa lại. Không đợi bọn hắn chạy gần, chỉ thấy từng đợt ám khí bay từ chỗ của bạch y nam tử bay về phía bọn mai phục sau đó là hàng loạt tiếng kêu thảm, đã có mấy người ngã xuống.



Một hán tử mặc y phục xanh dường như là người đánh lén thủ lĩnh, thấy tình trạng đó quát nhỏ: “Chính là hắn, mọi người vây lấy hắn!”



Hắn vừa dứt lời chỉ thấy một bóng trắng vụt đến, nam tử kia đã phi thân tới, vung chưởng đánh lên ngực hắn. Thanh y hán tử thấy con mồi tự dâng đến cửa trong lòng không khỏi mừng rỡ, đao trong tay vung lên hướng thẳng về phía bạch y nam tử. Lại thấy bạch y nam tử dường như chưa phát giác, một chưởng đánh ra tư thế không đổi, mắt thấy lưỡi đao đã phi tới cánh tay, tay bên trái bỗng nhiên nhanh như điện nắm chặt lưỡi dao, hơi dùng lực đem lưỡi đao làm gãy thành hai đoạn.



Thanh y nam tử trong lòng cả kinh, một chưởng của bạch y nam tử dừng ở trước ngực hắn chưa đánh lên chỉ nhìn về phía hắn nhìn chăm chú. Thanh y hán tử đã tính toán xong, vội vàng quát: “Mọi người dừng tay!” Mọi người thấy thủ lĩnh bị bại dưới một chiêu của bạch y nam tử đã cảm thấy hoang mang, vừa nghe hắn lên tiếng, lập tức thu tay lại dừng lại.



Bạch y nam tử đưa mắt nhìn qua những người tập kích hắn, thấy những người này đều dùng dải lụa xanh quấn đầu, phục sức quái dị, trên mặt không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía thanh y hán tử kia, trầm giọng hỏi: “Chư vị là Thanh Loan bang?”



Thanh y hán tử kia rũ mắt xuống, thấy bạch y nam tử tay mang bao tay ô kim, trong lòng không khỏi thầm hận: ‘Tại sao ô kim đã mất của Tư Mã gia ta lại đeo trên tay hắn! Đeo bao tay ô kim này vào dao kiếm bất xâm, lửa nước bất xâm, là bảo vật gia truyền duy nhất của Xuyên Trung Tư Mã gia, lúc này thấy bạch y nam tử đeo trên tay trong lòng biết rõ không có ám khí cương đao nào đả thương được hắn.’



Bạch y nam tử thấy hắn đang trầm ngâm suy nghĩ, vẻ mặt toát lên sự nhanh nhẹn, thần sắc lộ ra vẻ hậm hực, gật đầu, lại nói: “Các hạ chắc hẳn là Tang bang chủ. Tư Mã gia ta cùng quý bang vốn chưa từng qua lại, không biết vì lí do gì phục kích chúng ta ở đây.



Chẳng lẽ là nhận nhầm kẻ thù?” Thanh y hán tử kia sắc mặt âm trầm không đáp lời. Bạch y nam tử mỉm cười, triệt chưởng thối lui hai bước, nói: “Nghe nói Tang bang chủ công phu cao cường, tính tình hào nghĩa, tại hạ dùng bao tay ô kim hơi chiếm thượng phong. Nếu các hạ cùng ta không thù hận, còn phiền Tang bang chủ đem ám khí giải dược cho ta, song phương dừng tay ngừng đấu thế nào?”.



Thanh y hán tử kia chính là bang chủ Thanh Loan Tang Phi Hạc, hắn chỉ với một chiêu đã khống chế người khác, bản thân cảm thấy ảo não uể oải không ngớt, đột nhiên thấy kia bạch y nam tử thu tay nhường cho, trong lời nói lại rất có thành ý, trong lòng lấy làm kinh ngạc, cũng sinh ra cảm kích, yên lặng lấy giải dược đưa qua.



Bạch y nam tử phất tay lệnh tùy tùng lấy thuốc để giải độc cho đồng bọn, lại hướng Tang Phi Hạc chắp tay nói: “Đã có chút hiểu lầm, mong rằng Tang bang chủ chớ để việc này ở trong lòng. Tại hạ trên người còn mang trọng trách, không tiện ở lâu, cáo từ.”



Tang Phi Hạc vạn không ngờ được hắn lại dễ dàng buông tha cho mình, mắt thấy đoàn ngựa và bạch y nam tử lên ngựa rời đi, sắc mặt hắn hoảng hốt, chợt trầm giọng nói: “Tư Mã công tử, tại hạ cũng không phải là nhận lầm người, tên công tử hôm qua đã xếp vào trong danh sách bị treo thưởng của giang hồ, tính mạng của các hạ bị người ta dùng số tiền lớn để treo thưởng, lần đi Xuyên Trung nhất định hung hiểm trùng trùng, mong rằng Tư Mã công tử một đường cẩn thận!”



Tư Mã Lưu Vân sắc mặt khẽ biến, lập tức khôi phục như thường, vuốt cằm nói: “Đa tạ Tang bang chủ đã cảnh báo.”



Tang Phi Hạc chắp tay nói: “Tư Mã công tử võ công cao cường, khiêm hậu nhân đức, tại hạ bị bại tâm phục khẩu phục. Ta đây mắt chó đui mù mới có thể động tâm tư đến đây ám sát công tử. Xuyên Trung sau này, Thanh Loan bang ta quyết không dám đặt chân nửa bước.”



Nói xong khom người một cái, mang theo bang chúng xoay người rời đi. Tư Mã Lưu Vân đứng ở tại chỗ trầm tư giây lát, trong mắt ẩn ẩn một tia ưu phiền, bên cạnh một danh tùy tùng thấp giọng nói: “Công tử, nếu như người này nói không sai, con đường phía trước chỉ sợ là nguy hiểm vạn phần, chúng ta có nên đi đường vòng không?”



Tư Mã Lưu Vân chậm rãi nói: “Tin từ Xuyên Trung đưa tới đã sáu bảy ngày, nếu đi đường vòng e là không kịp nhìn mặt phụ thân lần cuối cùng. Lộ trình không thay đổi, trên đường đi mọi người lưu ý nhiều hơn là được.”



Tùy tùng thấy Tư Mã Lưu Vân đã tung người lên ngựa, vội vàng đi theo nhảy lên ngựa của mình, nhưng trong lòng nghĩ thầm: ‘Lệnh treo thưởng của giang hồ sớm, muộn không tới, mà lại xuất hiện đúng lúc bệnh tình của lão gia nguy kịch, ngược lại dường như có ai cố ý cản trở công tử trở về Tư Mã gia kế thừa chủ vị.’



Tư Mã Lưu Vân gấp rút lên đường, ban đêm đã đến phía trước thị trấn. Mọi người ngày đêm gấp rút lên đường ai nấy đều đã kiệt sức, ngựa hết hơi, sai người tìm một khách điếm lớn nhất trong trấn để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau sẽ tiếp tục lên đường.



Mọi người bước vào sảnh lớn của khách điếm, thấy một bàn sáu chỗ đã có 4 người khách ngồi, tiểu nhị chập hai cái bàn còn trống lại mời bọn người Tư Mã Lưu Vân ngồi xuống, xoay lưng vội vàng đưa nước trà cơm canh lên, chạy tới chạy lui, chiêu đãi rất ân cần.



Lại một người ngồi bàn bên cạnh ngữ khí không kiên nhẫn, quát lớn: “Tiểu nhị! Ông đây đợi nửa ngày rồi, chỉ một bát mỳ mà nhà ngươi mãi không mang lên, vì sao đám người kia vừa tới mà cơm nước các thứ đều dâng đủ, chẳng lẽ nhà ngươi thấy lão tử ăn mặc không xa hoa như bọn chúng nên bắt nạt ta!”



Chúng tùy tùng nghe người nọ nói năng lỗ mãng với Tư Mã Lưu Vân thì cùng nhau quay đầu hướng người nọ trợn mắt nhìn, chỉ thấy người nọ là một đại hán anh tuấn hơn ba mươi tuổi, quần áo được làm từ vải thô nhiều chỗ có vài mảnh vá, một thanh phác đao để xuống bên cạnh bàn, nhìn trông là người hào phóng.



Đại hán kia thấy đám Tư Mã Lưu Vân người đông thế mạnh, tựa là có chút khiếp đảm, giọng trầm xuống thì thầm nói: “Nhìn cái gì vậy, chờ lâu quá làm ông đây đói phát điên, chả nhẽ ta lại đập luôn cái tiệm này của các ngươi làm mọi người đều không được ăn.”




Tùy tùng ngồi bên cạnh Tư Mã Lưu Vân nghe thấy hán tử nói thì không nhịn được cười, quay đầu thấp giọng nói: “Công tử, hắn là người chất phác.”



Hắn biết công tử luôn luôn khiêm hậu, tự sẽ không cùng người nọ tính toán, đang muốn vùi đầu tiếp tục dùng cơm, lại nghe Tư Mã Lưu Vân nhẹ giọng nói: “Lưu ý.” Chúng tùy tùng ngẩn ra, thấy Tư Mã Lưu Vân mí mắt cụp xuống, chậm rãi gắp một cái bánh màn thầu lên ăn, thần sắc trên mặt lại cực kỳ nghiêm trọng.



Chúng tùy tùng trong lòng rùng mình, bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, âm thầm đảo mắt kiểm tra bốn phía, chỉ thấy bàn bên trái cạnh hán tử có một người ngồi, bàn bên phải có một vài giang hồ hào khách đang ngồi cùng nhau, vừa uống rượu ăn thịt, vừa trò chuyện hăng say đến nỗi nước miếng bay tứ tung.



Góc hai bàn, một nho sinh ăn mặc trẻ trung ngồi đưa lưng về phía mọi người yên lặng dùng cơm, còn một bàn khác ở phía trước, một đôi phu thê già với cơ thể vàng vọt ngồi quay mặt vào nhau, hai người đều là vẻ mặt khổ lương, bộ dáng thành thật e dè, dường như là thôn dân ở trấn trên.



Chúng tùy tùng thấy đại hán kia tuy trong miệng hướng chủ quán thét mắng, hô to gọi nhỏ, nhưng tay trái thủy chung đặt lên chuôi đao bên bàn, mà những bàn của giang hồ hào khách cũng cùng lúc nhìn liếc trộm về hướng bên này, trong lòng mọi người ( chúng tùy tùng) đều biết rõ, những người này tự nhiên là nhắm về phía mình, lát nữa khó mà tránh khỏi một cuộc phong ba, nghĩ vậy mỗi người đều âm thầm đề phòng.



Chỉ một lúc sau, tiểu nhị rốt cuộc cũng bưng bát mỳ ra, đặt ở trên bàn của đại hán kia. Hắn ta ăn xong hai gắp thì trên mặt hiện ra vẻ mặt giận dữ, bỗng nhiên đưa tay vỗ bàn một cái, kêu lên: “Tiểu nhị!”



Tiểu nhị từ sau hậu sảnh quay lại, bất đắc dĩ hỏi: “Khách quan, lại làm sao vậy?” Đại hán cả giận nói: “Trong bát canh này tại sao lại có gián! Ngươi đây là cố ý gây chuyện với ông đây phải không!”



Nói xong hắn vung tay lên đem bát canh ném đến trước người tiểu nhị, đúng hướng nhưng lại lệch đường, vừa vặn tạp vào bàn của những bang phái giang hồ kia.




Lập tức trong đám giang hồ hào khách có mấy người nhảy dựng lên, quát: “Muốn tìm cái chết sao!”



Đại hán kia cười lạnh nói: “Lão tử không muốn tìm cái chết, lão tử chỉ muốn giết người!”



Bang phái giang hồ nghe thế đều giận dữ ai nấy nhao nhao rút binh khí ra. Đại hán kia một cước bay ra, bàn bị hắn đá văng đi mấy trượng bay thẳng đến bàn của Tư Mã Lưu Vân đang ngồi.Ngay lúc này, đại hán kia cùng đám bang phái giang hồ không hẹn mà cùng phi thân bay đến, binh khí trong tay lóe ra hàn quang sắc bén, đồng loạt hô hào xông về phía Tư Mã Lưu Vân.



Tư Mã Lưu Vân bất động thanh sắc, chỉ thấy nhoáng một cái thân ảnh đã rời khỏi chỗ ngồi ngón tay hắn đẩy một cái đã hất phăng chiếc bàn đang bay đến bay ngược trở lại, hướng bay không chút chênh lệch vừa vặn đánh thẳng vào huyệt Thiên Trung thượng trên ngực đại hán.



Đại hán người đang ở giữa không chung thì bị một kiếm từ đâu đó chém tới, hắn liền cảm thấy ngực nghẹn trong lồng ngực, tay còn đang vung đao của hắn lập tức mất sức buông thõng xuống cơ thể cũng theo đó ngã trên mặt đất không thể động đậy. Chúng hào khách chỉ cảm nhận được bóng của chiếc bàn vụt qua, nhưng Tư Mã Lưu Vân xuất thủ thế nào thì không ai thấy rõ, mọi người chỉ thấy đại hán sống chết không rõ nằm bất tỉnh trên mặt đất, thấy vậy ai nấy tâm trạng đều bị trấn động mạnh, nhất thời đứng ngây ngốc tại chỗ, không một người nào còn dám mạo hiểm tiến lên xuất thủ công kích.



Tư Mã Lưu Vân mỉm cười, khoanh tay đem phác đao rơi bên người đại hán nhặt lên, tiện tay đem cây kiếm hướng mặt đất ném xuống, cán cây kiếm tức thì đứng thẳng trên mặt đất, hòn đá xanh bên cạnh hiện lên một vết nứt.



Chúng hào khách thấy hắn lộ ra một bộ công phu này, tự biết mình yếu kém không thể địch lại, nghe thấy một tên tùy tùng phía sau Tư Mã Lưu Vân quát: “Công tử nhà ta không muốn đả thương nhiều người, muốn sống thì lập tức cút đi!” Đám người kia đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, vội vàng tiến lên phía trước nâng đại hán đang nằm trên mặt đất lên, như ong vỡ tổ hướng cửa khách điếm tháo chạy. Vừa rồi trong đại sảnh xảy ra một trận đại loạn, đôi phu thê già đã lui vào góc tường tránh, gương mặt vốn đã sầu khổ nay không còn chút máu.



Thư sinh trẻ tuổi cũng đã quay người sang, chỉ thấy hắn mũi rất nhỏ, màu da trắng nõn, khuôn mặt rất thanh tú, thần sắc lại không hề lộ ra kinh hoảng, đứng ở một góc tường yên tĩnh nhìn mọi người.



Tư Mã Lưu Vân không khỏi đưa mắt nhìn thư sinh trẻ tuổi nhiều hơn một chút, sau đó đi về phía đôi phu thê già, hòa nhã nói: “Quấy nhiễu đến hai vị lão nhân gia, là tại hạ không phải, còn thỉnh hai vị…”



Lời hắn nói còn chưa dứt, đã cảm thấy một đoàn mây đen hướng trước mặt kéo tới, cả kinh dưới, thua ngẫm nghĩ, thân hình như mũi tên bình thường hướng hậu đảo nhảy lên ra mấy trượng, thân thủ kéo qua một cái bàn ở trước người một chặn, chỉ nghe một trận xuy xuy mật vang, sổ mai thật nhỏ ám khí tẫn số đinh nhập mặt bàn.



Lúc này đôi phu thê già đã sửa lại bộ dáng nao núng vừa rồi, tinh quang trong mắt tăng vọt, chỉ nghe bà lão nhẹ nhàng “A” một tiếng, khen: “Cách gần như vậy còn có thể tránh khỏi ảo ảnh thần châm của ta, Tư Mã Lưu Vân quả thực danh bất hư truyền!”



Tư Mã Lưu Vân hơi nhướng mày, thản nhiên nói: “Xem ra giang hồ treo giải thưởng hạng trung cho tính mạng của tại hạ quả thật là xa xỉ, vậy mà lại có thể làm phiền đến ‘Quỷ dơi’ phu thê tự mình xuất thủ.”



Bà lão mỉm cười, nói: “Tư Mã công tử cho phu thê chúng ta đội một chiếc mũ cao như vậy, ngược lại làm cho lão bà ta có chút không đành lòng xuất thủ.”



Ông lão kia đảo mắt liếc bà một cái, không nói một lời đã gấp gáp tấn công Tư Mã Lưu Vân. Bà lão cười nói: “Lão già nhà ta đã xuất thủ, lão bà ta tuy không đành lòng nhưng cũng chỉ có thể phu xướng phụ tùy, Tư Mã công tử chớ trách.” Nói xong tung mình tiến lên đánh từ hai phía.



‘Quỷ dơi’ phu thê tuy là tay không đối địch, nhưng mười ngón tay hai người đều được ngâm qua kịch độc, móng tay nhọn sắc bén.Trên thân nếu chỉ bị quét qua một chút lớp da giấy (lớp ngoài cùng của da) cũng sẽ tức khắc trúng độc bỏ mình.



Tư Mã Lưu Vân không dám khinh địch, tay đã mang găng tay ô tiêu, thân hình căng cứng sẵn sàng cùng hai người giao đấu.