Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 227: Mượn chó





Nhìn cô bé làm việc rất ra dáng.

Sau đó cô bé trông có vẻ mệt mỏi, lau mồ hôi trên trán.

Đất trên tay dính vào mặt, phút chốc cô bé biến thành một con mèo nhỏ.

Tư Vân đổ nước vào đất, định chờ hai con trai về nhà sẽ cùng nhau trồng rau.

Mặc dù mấy thùng xốp không thể so sánh với vườn rau dưới quê, nhưng ít nhất sau này không cần phải mua hành lá, rau thơm.

Còn có thể trồng một ít đậu Hà Lan và rau xanh.

Cô thường thích ăn mì nấu với rau, rau xanh phát triển nhanh, cô có thể hái một ít nấu với mì, vừa tươi vừa non, hương vị rất tuyệt vời!

Làm xong mọi việc, cô bế đứa trẻ lấm lem bùn đất vào nhà đi tắm.

Đại Hoàng đạp đạp bùn trên mặt đất, sau đó vẫy đuôi đi theo.

Trong thời gian này, nó cũng đã làm quen với ngôi nhà mới của mình.

Chó mẹ không còn giữ nó nữa, chẳng bao lâu nữa nơi này sẽ là thế giới rộng lớn của Đại Hoàng,

Chu Thuật Hoài không có ở nhà, nhưng để sẵn mẹ con cô rất nhiều thịt.

Xương sườn đều được cắt nhỏ.

Vì trong nhà có trẻ con nên cắt rất nhỏ.

Có một số xương lớn ở bên cạnh, cũng đã được chặt thành từng khúc.

Có thể thấy tủy xương ở giữa.

Tư Vân lấy ra rửa sạch, dự định buổi tối sẽ ăn sườn heo rim và canh xương.

Cô mua một ít nấm tươi về dùng để hầm canh.

Bọn trẻ bây giờ là lúc phát triển cao, nên ăn nhiều canh xương hầm để sau này trẻ có thể cao lớn và phát triển xương tốt hơn.

Rửa sạch xương, ướp gia vị rồi bỏ vào nồi bắt đầu hầm.

Xương không có nhiều thịt nhưng nếu cho Đại Hoàng thì nó có thể gặm cả ngày.

Tư Vân cũng là nghĩ từ khi vào thành phố quá bận rộn, không thể đưa Đại Hoàng ra ngoài nhiều, hôm nay còn để nó làm việc nặng nhọc.

Phải thưởng cho nó một bữa ăn ngon.

Tư Vân thích nấu canh xương hầm vì đơn giản, mặc dù mất nhiều thời gian nhưng về cơ bản cô không phải làm gì cả.

Nếu có thể hầm suốt một đêm sẽ càng tuyệt vời.

Chỉ cần nấu thêm một vài món ăn phụ.

Cô từ từ cho hành, gừng, tỏi vào nước luộc xương.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài.

Cô không ra mở cửa mà đứng trong nhà bếp, mở cửa sổ nhìn thấy một người lạ mặt liền hỏi: "Ai vậy?"

"Nhà Chu gia, tôi ở nhà bên cạnh. Tôi vừa thấy con chó của cô rất giỏi nên qua xem một chút."

Đó là một phụ nữ khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, mặc một cái áo sơ mi sợi tổng hợp.

Khu vực phố cổ này ngoài những gia đình giàu có ở lại, chỉ còn mấy gia đình ở ngã tư.

Nghe nói cách đó không xa là một gia đình thuộc nhà máy dệt.

Rất rộng.

Tư Vân vừa mới đào đất ở chỗ đó.

Người dân ở đó hình như không có điều kiện tốt như bên này nên họ tự trồng một ít rau củ.

Tư Vân đậy nắp nồi rồi bước ra ngoài.

Đại Hoàng vẫy đuôi đi theo, Oánh Oánh lập tức đuổi theo đằng sau đuôi chó.

Người kia đang cầm một giỏ rau, hình như cũng vừa mới về.

"Chị có chuyện gì sao?" Tư Vân hỏi.

"Tôi vừa mới nhìn thấy cô lấy nhiều đất như vậy, có phải muốn trồng rau trong sân không?"

Đối phương ánh mắt sắc bén chú ý tới mấy cái thùng xốp được Tư Vân đặt ở trong góc.

Có người lầu trên ở chỗ bọn họ cũng làm như vậy, vì tiết kiệm tiền, tầng dưới không có đất trống, đều là trồng rau.

Nhưng cô ấy không may mắn, khi đến nơi, toà nhà chỉ còn lại phòng ở tầng bốn.

Toà nhà của bọn họ có năm tầng, tầng thượng đã có người, tầng dưới cũng đã có người, tất nhiên đành phải ở tầng giữa.

Chỉ có thể trồng một ít rau ngoài ban công để ăn.

Nhưng tầng bốn leo lên leo xuống quá khó khăn.

Lúc nãy nhìn thấy Tư Vân dùng chó kéo cái gì đó, cô ấy lập tức chạy tới.

"Tôi cũng muốn trồng một ít rau, nhưng nhà tôi ở tầng bốn, leo lên khó khăn. Cô có thể cho tôi mượn con chó này để giúp tôi mang đất lên đó được không?"

Tư Vân kinh ngạc liếc nhìn cô ấy, bọn họ quen nhau sao?

Đến tên còn không biết, lại đến mượn con chó nhà cô.

"Xin lỗi chị, Đại Hoàng nhà tôi khôn lắm, sợ người lạ, chắc nó không giúp được gì cho chị đâu."

Vẻ mặt đối phương lập tức có chút ngượng ngùng: "Không sao đâu, cô cứ đi theo nhìn xem. Chúng ta đều là hàng xóm."

Tư Vân cười: "Chị nói đúng nhưng Đại Hoàng nhà tôi phải ăn thịt mới có thể làm việc. Nếu như chị chịu mua thịt cho Đại Hoàng của tôi, tôi nhất định sẽ dẫn nó qua giúp chị."

Đối phương lập tức quay người bỏ đi, tỏ vẻ như chưa từng tới hỏi mượn.

Tuy rằng cách đó không xa, nhưng Tư Vân tới đây lâu như vậy, ngoại trừ ở nhà dì Tưởng bên cạnh, cô cũng không tiếp xúc với những người này.

Có lẽ khoảng thời gian này cậu hai bạo dạn, chạy lung tung khắp nơi nên mấy người bên đó mới chú ý đến bọn họ..

Không phải là cô ấy không thể giúp đỡ hàng xóm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở những việc nhỏ nhặt, giống như mượn qua mượn lại ít đồ dùng.

Việc chuyển đất mệt nhọc như vậy, còn là ở tầng bốn, đối phương một chút thành tâm cũng không có, thật đúng là nghĩ hay lắm.

Tư Vân xoay người đi vào nhà, nhìn canh xương sôi sùng sục, vặn nhỏ lửa tiếp tục hầm.

Thấy vẫn còn sớm, cô lấy sách ra chuẩn bị bài giảng cho buổi học ngày mai.

Cô vốn định đợi hai đứa về rồi mới nấu cơm, không ngờ không đợi được người về, lại đợi được điện thoại của nhà trường.

Khi Tư Vân nghe tin Chu Việt Đông bắt nạt bạn cùng lớp, cô tỏ vẻ không thể tin được.

Còn tưởng mình nghe nhầm.

Cậu hai nhà cô có lẽ còn không gây ra chuyện kinh thiên động địa như vậy nữa là.

Hơn nữa còn là Chu Việt Đông ra tay trước.

Tư Vân không chút chậm trễ chạy đến trường học.

Cô bé kia vẫn còn đang run rẩy, đôi mắt khóc tới đỏ hoe.

Chu Việt Đông đứng sang một bên, quay đầu lại tỏ vẻ rất thờ ơ.

Ngô Nhân Thích đau đầu nhìn hai đứa trẻ.

Một người chỉ khóc.

Một người không nói lời nào.

Nhìn thấy Tư Vân tới, anh ta lập tức đưa ánh mắt cầu cứu.

"Vân... Cô giáo Tư, cô mau hỏi con của cô xem. Nó không chịu nói lý do vì sao lại bắt nạt con gái."

Nghe thấy động tĩnh, Chu Việt Đông đột nhiên quay lại nhìn Tư Vân.

Khuôn mặt luôn không có chút biểu cảm hiện lên vẻ bất bình hiếm thấy, giống như chỉ một giây nữa thôi sẽ khóc oà lên.

Cậu bé dường như sợ Tư Vân sẽ trách mắng mình, lập tức cúi đầu thấp giọng nghẹn ngào: "Mẹ, con không bắt nạt bạn ấy."

Tư Vân nghe được lời này thì tan nát cõi lòng, cậu cả luôn kiên cường, nhẫn nhịn.

Chưa bao giờ thấy cậu bé gây gổ với bất cứ ai.

Cũng có rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên cậu bé tỏ ra uất ức trước mặt cô.

"Tiểu Đông, con nói cho mẹ biết, tại sao con lại ra tay trước?"

Chu Việt Đông mím môi nói: "Bạn ấy muốn lấy bánh ngọt của con, nhưng con không đưa cho bạn ấy, bạn ấy đập đổ hộp cơm của con."

Ngô Nhân Thích nghe được lời này, đau đầu nói: "Vậy cũng không thể đánh người được! Con trai sao có thể đánh con gái?"

Khi còn nhỏ ở trong khu tập thể, cho tới bây giờ anh ấy chỉ bị con gái đánh.

Tư Vân nghe vậy cau mày nói: "Tiểu Đông không thích cho người khác đồ ăn của mình sao?"

Cô thấy khi ở nhà, cậu cả có cái gì ngon đều nhường cho hai em.

Không ngờ chỉ vì một cái bánh đường lại ra tay đánh người.

Chu Việt Đông thản nhiên nói: "Con không thích."

Đồ mẹ làm cho cậu bé, cậu chỉ cho em trai em gái ăn.

Không thể cho người khác được!

Lúc Tư Vân đang định nói chuyện thì một người phụ nữ trung niên lo lắng chạy tới.

Trên tay vẫn còn cầm túi.

Thấy con gái khóc, bà hét lên rồi chạy tới.

"Con gái, con gái tôi bị sao vậy? Ai dám đánh con?"...