Sau khi Tư Vân dạy học xong, cô dẫn Oánh Oánh đi mua thức ăn.
Cô bé lúc này bước đi rất vững vàng, từng bước nhỏ đi theo sau lưng cô, trong tay ôm hành lá còn cao gần bằng mình, khiến người ta lo lắng không biết nó có che khuất cô bé không.
Tư Vân vốn không muốn để cô bé cầm, nhưng cô bé nhất quyết khăng khăng muốn giúp mẹ giảm bớt gánh nặng.
Mặc dù chợ nông sản cách đó không xa nhưng Tư Vân thực sự không muốn mua những thứ này mãi.
Cô bắt đầu nhớ khi còn ở quê, trước nhà có một vườn rau nhỏ.
Đàn ông trong nhà không thích ăn rau nên Tư Vân mới trồng trên mảnh đất nhỏ như vậy, chưa bao giờ mua rau ở bên ngoài.
Bây giờ không có đất, lại cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng cái bất lợi của việc sống ở thành phố là đất ở sân rất cứng, trên đường đều được lát đá.
Trồng rau rất phiền phức.
Tư Vân đi vòng quanh hai vòng rồi dừng lại trước một cửa hàng thực phẩm tươi sống.
Không phải cô lại muốn ăn cá mà mấy cái thùng xốp trước cửa đã thu hút sự chú ý của cô.
Khi còn nhỏ, cô luôn tận dụng một số lốp ô tô, chậu nhựa và thùng xốp không dùng đến để trồng rau trước nhà.
Thùng xốp cũng rất hữu dụng, không chỉ dùng để vận chuyển hàng hóa, giữ ấm mà chỉ cần khoét mấy cái lỗ bên dưới là có thể dùng để trồng rau.
Nhiều trung tâm chăn nuôi đều sử dụng thùng xốp.
Cô lập tức chỉ tay hỏi: "Ông chủ, ông còn cần dùng mấy cái thùng xốp này không?"
Ông chủ nhìn một cái rồi nói: "Cô cần sao? Cần thì tôi cho, nhà tôi có rất nhiều."
Tư Vân mỉm cười cám ơn rồi ôm mấy thùng xốp lớn về nhà.
Tư Vân đặt thùng xốp vào trong góc, chuẩn bị ra ngoài đào đất.
Mặc dù nói là ở trong thành phố nhưng khu vực này không đô thị hoá hoàn toàn, vẫn còn mấy mảnh đất cho người dân trồng rau quả.
Tư Vân dẫn Oánh Oánh và Đại Hoàng đi ra ngoài đào đất.
Lúc này ở trong trường học.
Câu cả và cậu hai vẫn còn ở trong lớp.
Trong thành không thể so với nông thôn, thầy cô rất nghiêm khắc.
Cậu hai đã đến lớp được một ngày, vẫn chưa thể thích ứng với việc học tập cường độ cao.
Lại thêm chứng rối loạn tăng động, cái mông uốn qua uốn lại thế nào cũng đều không thoải mái.
Vừa bắt đầu buổi học chiều đã cảm thấy buồn ngủ.
Cái đầu nhỏ cứ gục xuống từng chút từng chút.
Chỉ có tiếng chuông ra chơi mới làm cậu bé tỉnh táo ngay lập tức.
Cậu bé lập tức lấy hộp cơm trưa từ ngăn kéo ra.
Mặc dù buổi trưa đã ăn cơm nhưng bây giờ đã xế chiều.
Cậu bé đói bụng không chịu nổi
Những cái bánh đường mà mẹ gói cho cậu bé tứ buổi sáng, buổi trưa đã muốn ăn.
Nhưng anh trai đã ngăn cậu bé lại, bảo giữ lại để xế chiều đói bụng rồi ăn.
Lúc đó cậu bé còn có chút không vui, cho đến bây giờ cậu bé mới nhận ra hiểu mình chỉ có anh trai.
Những đứa trẻ xung quanh cũng tỏ ra mệt mỏi, không còn lao nhao ầm ĩ giống như buổi sáng.
Cho đến khi cậu bé mở hộp cơm ra, một mùi thơm xộc thẳng vào mũi, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Ôi! Anh hai, anh ăn cái gì ngon vậy? Oa! Mùi thơm quá. Anh hai, em cũng muốn, em cũng muốn." Tưởng Cứu vừa rồi còn đang buồn ngủ chạy tới, vui vẻ khoa tay múa chân.Chu Việt Hàn hào phóng cầm lấy một miếng đưa cho cậu bé: "Em là đàn em của anh, nghe lời anh, sẽ không bao giờ bị đói."
Tưởng Cứu nhìn cậu bé với ánh mắt ngưỡng mộ.
Những người khác nghe vậy cũng chạy tới, đồng thanh hét lên: "Anh hai!"
Chu Việt Hàn: "!"
Đó chính xác là những gì anh trai từng nói.
Trời trao trách nhiệm cho người chết!
(Cái này là cậu hai nghe nhầm từ "Trời trao trách nhiệm quan trọng cho người." thành "Trời trao trách nhiệm cho người chết")
Tuy rằng không biết tại sao nhất định phải trao cho người chết, cậu bé cảm thấy người sống cũng có thể làm được mà!
Mình chính là người sống đó!
Lớp 4A, trên tầng ba.
"Hắt xì." Chu Việt Đông vừa lấy hộp cơm dưới ngăn bàn ra đã hắt hơi một cái.
"Đây là cái gì?" Bạn học nữ ngồi cùng nhìn thấy hộp cơm của cậu bé cũng nhào tới.
Chu Việt Đông cau mày, im lặng ôm hộp cơm quay đi
Bạn học nhỏ nuốt nước bọt một cái, buổi sáng cô bé đã ngửi thấy mùi rồi. Từ khi người này cất cái hộp vào ngăn bàn, ở chỗ ngồi đã có mùi thơm thoang thoảng khiến cô bé chảy nước miếng ròng ròng.
Quả nhiên, Chu Việt Đông mở hộp ra, lập tức ngửi thấy một mùi thơm ngây ngất.
Ngày đầu tiên đi học, cô bé vì kén ăn nên không ăn được bao nhiêu, lúc này đã bắt đầu đói bụng.
Cô bé lập tức nghiêng người qua, đã nhìn thấy đối phương đang cầm một cái bánh đường vàng rụm ăn từng miếng nhỏ.
Mùi thơm của hạt vừng bên trong kích thích vị giác của cô bé, cô bé nuốt nước bọt một cái, nói ngay: "Cậu đang ăn gì vậy?"
Chu Việt Đông vẫn không để ý tới cô bé.
Bạn học nhỏ tức giận, chống nạnh lớn tiếng nói: "Mình đang nói chuyện với cậu, cậu không nghe thấy sao?"
Chu Việt Đông cau mày quay lại nhìn cô bé.
Cô gái có dáng vẻ dữ tợn, mặt vừa lớn vừa tròn.
Trong miệng còm lẩm bẩm, không biết đang nói gì.
Thật là phiền.
Cậu bé không thích người bạn cùng bàn này.
Vẫn tiếp tục ăn bánh đường.
Cô bé thèm ăn tới mức bụng sôi lên ùng ục, hét to: "Này, cậu, cậu cho mình ăn thử một miếng!" Cô bé quá thèm ăn, bình thường gia đình thường mua cho cô bé rất nhiều đồ ăn ngon, nhưng cô bé đều không thích, cảm thấy không ngon như cái này.
Chu Việt Đông siết chặt tay nói: "Không cho."
Bạn học nhỏ tức giận đến thịt mỡ toàn thân đều run rẩy, chỉ chỉ ngón tay mũm mĩm về phía cậu bé: "Cậu... sao cậu lại keo kiệt như vậy?"
Chu Việt Đông hoàn toàn không quan tâm đối phương có tức giận hay không, cậu bé cầm lấy cái bánh đường cuối cùng lên, định ăn xong rồi đi rửa hộp cơm
Cậu bé không còn thích ăn đồ ngọt, cảm thấy ngán. Nhưng đồ mẹ làm đều ngọt mà không ngán, càng ăn càng thấy ngon.
Vì thế Chu Việt Đông ăn rất chậm rãi, cắn từng miếng nhỏ, hương vị của hạt vừng trong miệng đủ để khiến cậu bé hài lòng rất lâu. Vừa lúc cậu bé cầm cái bánh cuối cùng chuẩn bị ăn thì một bàn tay mập mạp đột nhiên từ bên cạnh đưa ra, đập hộp cơm trong tay cậu bé xuống đất.
Chu Việt Đông nhìn đôi tay trống rỗng của mình, sau đó từ từ quay đầu lại nhìn thấy người bạn cùng bàn đang đứng chống nạnh rất đắc ý.
Hộp cơm lăn trên mặt đất một vòng rồi dừng lại, cái bánh đường cuối cùng đã bị một bạn cùng lớp đi ngang qua giẫm lên.
Chu Việt Đông ngay lập tức nổi giận, đưa tay dùng hết sức đẩy người bạn cùng bàn ra.
Cậu bé chạy tới nhặt cái bánh đường và hộp cơm trên mặt đất.
Sau đó, trước ánh mắt khó tin của tất cả các bạn cùng lớp, cậu bé ăn từng miếng bánh đường bẩn thỉu.
Bạn học nhỏ bị cảnh tượng kỳ lạ này dọa cho sợ hãi, đợi Chu Việt Đông với vẻ mặt âm trầm mang hộp cơm đi ra khỏi lớp. Lúc này cô bé mới nhận ra mình vừa bị đẩy, bắt đầu bật khóc.
Trong phòng học lập tức trở nên hỗn loạn....Tư Vân chạy đi chạy lại hai vòng mới làm được.
Với thể lực của cô chắc chắn sẽ không thể kéo được đất.
Lúc này, Đại Hoàng không có cảm giác tồn tại, mới phát huy tác dụng.
Tư Vân nhét đất vào hai cái túi, thắt nút ở giữa rồi đặt lên lưng Đại Hoàng.
Để Đại Hoàng cõng đất chạy hai chuyến là đủ rồi.
Bởi vì Đại Hoàng nhìn có vẻ hung dữ, Tư Vân lo nó không thích nghi được với thành phố nên vẫn chưa thả nó ra ngoài.
Lúc này, đột nhiên xuất hiện một con chó lớn như vậy, khiến những người xung quanh nhìn lại mấy lần, đều ước gì mình có thể cách xa vạn dặm.
Cũng may, Đại Hoàng có vẻ không quan tâm đến con người, lại có bộ dạng kéo đất vô cùng kỳ lạ, không ít người đã đi một đoạn xa vẫn ngoái đầu nhìn lại.
Oánh Oánh một tay cầm cuốc nhỏ, một tay cầm túi nhỏ đựng đất.
Về đến nhà, cô bé đổ hết đất vào thùng xốp.