Người phụ nữ ôm lấy bạn học nhỏ vào lòng, kiểm tra từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng lại hét lên mấy tiếng giống như con gái mình bị thương rất nặng.
Mí mắt Tư Vân giật giật, cô ghét những đứa trẻ nghịch ngợm. Nhưng nếu cô bé thật sự bị thương, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha.
Một cái bánh đường lại dẫn tới chuyện lớn.
Ngô Nhân Thích cũng có ý nghĩ như vậy, vội vàng bước tới giải thích giúp cô: "Mẹ Viên Viên, bà đừng lo lắng, vừa rồi tôi đã kiểm tra cho Viên Viên. Cô bé không bị thương, chỉ bị dọa sợ thôi."
Mẹ Viên Viên nghe vậy lập tức tối sầm mặt lại: "Tôi gửi con đến trường học của các người vì nghe nói trường này có không khí học tập tốt, kết quả là mới ngày đầu tiên con gái của tôi đã bị bắt nạt!"
Nói xong, bà ấy đưa mắt nhìn Tư Vân đang đứng một bên và Chu Việt Đông đang được cô bảo vệ phía sau.
Dường như hiểu ra điều gì, bà ấy lập tức đứng dậy, đùng đùng nổi giận nói với Tư Vân: "Được rồi, là con trai của cô bắt nạt con gái tôi phải không? Cô nhìn con gái tôi khóc lóc thành ra như vậy, cô nói xem, có phải con trai cô nhìn thấy Viên Viên nhà tôi xinh đẹp, cố ý trêu chọc nó không? Mới khiến con bé khóc lóc như vậy.""Mẹ Viên Nguyên, bà hiểu lầm rồi, không phải vậy đâu."
Ngô Nhân Thích vội vàng đứng tới giải thích giúp Tư Vân, sợ đối phương đi quá xa, mẹ Viên Viên vẻ mặt hung dữ, giống như không hề có ý định dừng lại.
"Không phải vậy thì là thế nào. Viên Viên nhà tôi là một cô gái dễ thương như vậy, nó là một thằng con trai lại có thể ra tay đánh được, người lớn các người dạy dỗ thế nào vậy?"
"Chuyện không liên quan đến mẹ cháu." Nhìn thấy bà ấy chỉ trích Tư Vân, Chu Việt Đông đứng dậy, vẻ mặt ủ rũ nói: "Cháu không bắt nạt bạn ấy, là do bạn ấy lấy đồ của cháu trước!"
Ngô Nhân Thích cũng nói: "Đúng vậy, mẹ Viên Viên, chính Viên Viên nhà bà giành đồ ăn của Tiểu Đông, hất đổ hộp cơm của cậu bé, cậu bé mới đẩy Viên Viên, làm Viên Viên khóc."
"Không thể nào, con gái tôi chưa bao giờ chủ động gây sự, nhất định là đối phương..." Mẹ Viên Viên phản bác lại, khi nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú của Chu Việt Đông, bà quay đầu lại nhìn khuôn mặt con gái mình vừa to vừa tròn như cái chậu rửa mặt.
Là ai trêu chọc ai?
Lời nói quanh quẩn trong miệng bà ấy lại đổi thành: "Chắc chắn là vì đối phương quá đẹp trai nên không kiềm chế được bản thân. Làm sao một cậu bé đẹp trai như vậy lại có thể trêu chọc một cô bé? Suy luận vừa rồi của tôi quả thực là sai rồi!"
Nói xong, bà ấy quay sang trừng mắt nhìn con gái khóc đến mặt mũi sưng tấy như quả óc chó, mắng: "Viên Viên, có phải con giành đồ ăn của người ta, còn làm đổ hộp cơm của bạn học này không?"
Viên Viên mím môi, chột dạ cúi đầu xuống.
"Bánh đường thơm quá, con đói bụng."
"Con bé chết tiệt kia, ở nhà mua cho con bao nhiêu đồ ăn con không thèm ăn. Lại ở trường giành đồ ăn của người khác, con có còn là con gái nữa không?"
Nói xong, bà ta kéo tai cô bé, ánh mắt của bà khiến đôi chân mập mạp của cô bé run lên vì sợ hãi.
Cô bé lúc nãy vẫn còn run rẩy giờ lại khóc oà lên.
Khóc còn to hơn cả lúc trước.
Khóe miệng Tư Vân giật giật.
Không phải nói rất dũng cảm, kể cả nghe truyện ma cũng không khóc sao?
Tại sao bị mẹ nói một câu đã sợ quá phát khóc rồi?
Mẹ Viên Viên nói xong liền quay người bước tới, trở mặt như lật sách, vẻ mặt ân cần đưa tay khoác lên người Chu Việt Đông, giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bạn học Tiểu Đông, cháu đừng tức giận, dì đã dạy nó một bài học rồi, sau này nếu nó còn bắt nạt cháu thì cháu cứ nói với dì."
Lúc này Tư Vân không phân biệt được ai mới là mẹ của cậu cả.
Chu Việt Đông cau mày, đột nhiên lùi lại một bước, trốn ở phía sau Tư Vân.
Bà mẹ Viên Viên này thật kỳ lạ, lúc thì hung dữ, lúc lại cười như một kẻ biến thái.
Tư Vân xấu hổ ho một tiếng, nói: "Xin lỗi, con tôi sợ người lạ."
Vì đối phương đã dạy dỗ đứa trẻ một bài học nên cô cũng khó có thể nói được gì nữa.
Cô nói với Chu Việt Đông: "Tiểu Đông, Viên Viên cướp đồ của con là sai. Mẹ bạn ấy đã dạy dỗ bạn ấy rồi, nhưng con đẩy người khác có phải cũng là sai không?"
"Con còn nhỏ, không thể kiềm chế được tính tình của minh, mẹ biết con rất tức giận, nhưng không thể gặp chuyện như vậy là đều ra tay. Lần này may mắn, Viên Viên không bị thương, nhưng nếu lỡ đập trúng chỗ nào khiến bạn ấy bị thương thì phải làm sao?"
Chu Việt Đông vừa rồi còn không để ý mẹ Viên Viên lập tức đứng dậy, cúi đầu nói: "Mẹ, con biết mình sai rồi."
Thái độ này nhanh chóng khiến mẹ của Viên Viên và Ngô Nhân Thích choáng váng.
Ngô Nhân Thích nhỏ nhẹ dỗ dành cậu bé nửa tiếng đồng hồ, đứa nhỏ này cũng không thèm nhìn anh ấy lấy một cái.
Mẹ Viên Viên chủ động xin lỗi, đối phương vẫn dùng ánh mắt cảnh giác của một con sói con nhìn bà ấy.
Nhưng Tư Vân vừa mở miệng, cậu bé lập tức trở thành một học sinh ba tốt.
Không chỉ lập tức cúi đầu mà còn chủ động xin lỗi.
Hai người lau mồ hôi.
Làm thế nào lại dạy được đứa trẻ chỉ nghe lời mình?
Tư Vân xoa đầu cậu bé nói: "Viên Viên là con gái, giống như em gái con, con không được bắt nạt bạn ấy, biết không?"
Chu Việt Đông ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Viên Viên lùi lại sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Mẹ Tiểu Đông không cần nghiêm túc như vậy, trẻ con cãi nhau một chút cũng bình thường. Nhìn Tiểu Đông ngoan ngoãn đẹp trai như vậy, sao có thể bắt nạt con gái? Tôi đã nói rồi, chắc chắn là con gái tôi chủ động gây rắc rối..."
Tư Vân: Vừa rồi bà còn nói con gái mình rất ngoan mà.
"Hôm nay là Viên Viên nhà chúng tôi làm sai, đã làm bẩn hộp cơm của Tiểu Đông nhà cô. Ngày mai tôi sẽ bảo Viên Viên mang thêm kẹo đến chia cho con trai."
"Thầy Ngô, xin lỗi đã làm phiền anh. Đến trường của các anh đúng là đúng đắn, đều là nhân tài chất lượng cao! Tôi đưa Viên Viên về trước."
"Không có việc gì, không có việc gì."...Tư Vân đưa cậu cả về nhà.
Cậu cả im lặng đi theo Tư Vân suốt chặng đường.
Thỉnh thoảng cậu bé lại ngẩng đầu lên lén nhìn cô.
Tư Vân vừa quay sang nhìn, cậu bé đã lập tức quay đi.
Chu Việt Đông mím môi, trong mắt hiện lên vẻ hối hận.
Lúc còn ở trong thôn, cậu bé chưa bao giờ đánh nhau hay bắt nạt ai.
Khi người khác tìm tới gây sự, cậu bé đều giả vờ như không nhìn thấy.
Chính là vì không muốn gây rắc rối.
Nhưng bây giờ lại khác,
Mới nhập học ngày đầu tiên đã bị nhà trường gọi điện cho phụ huynh.
Mẹ chắc chắn sẽ nghĩ trước kia mình ngoan ngoãn chỉ là giả vờ thôi.
Cậu bé vỗ đã không làm cho người khác thích, bây giờ mẹ có lẽ cũng chán ghét mình luôn.
Nhưng cho dù có là như vậy, cậu bé vẫn không muốn đem mấy cái bánh đường mẹ làm đi cho người khác.
Cậu bé mặc kệ người kia là nam hay nữ.
Lúc đó trong đầu cậu bé chẳng có gì cả, chỉ muốn lao vào đánh đối phương.
Chu Việt Đông bị suy nghĩ này làm cho sợ hãi, khuôn mặt nhỏ lập tức tái nhợt.
Chắc chắn mình là một người xấu.
Nếu không thì tại sao lại có những suy nghĩ xấu xa như vậy?
Không, không thể để mẹ biết mình lại tệ hại như vậy được...
Tư Vân không chú ý tới sự thay đổi trên nét mặt của cậu cả.
Cô đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu mình có sai trong chuyện uốn nắn cậu cả không.
Trong mắt cô, cậu cả thực sự rất ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Nhưng trước mặt người ngoài, cậu bé lại có vẻ không như vậy.
Cậu cả là đứa trẻ lớn tuổi nhất, tính cách đã sớm định hình
Cô cũng phải ở chung với cậu bé rất lâu, cậu bé mới dần dần chấp nhận cô.
Cậu bé không giống cậu hai.