Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 7: Hôn lễ




. Ông nhìn bảo bối của mình rồi dõng dạc nói.



. Hoàng thượng! Mong người tác hợp cho cửu vương gia và nữ nhi của thần.



---------- Lúc nãy



- Lãnh thừa tướng! Người còn nhớ thoả thuận của ta với ngươi?



- Ta nhớ, người muốn ta phải như thế nào, cứ nói.



- Ta muốn Hàn Tuệ trở thành vương phi của ta!



- Vương gia... người chắc chứ?



- Nhạc phụ cứ yên tâm giao Hàn Tuệ cho ta, ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng ấy!



- Vương gia đã nói thế ta cũng đành thuận theo.



---------- Hiện tại



- Hảo! Ta chấp thuận!



. What? Phụ thân cô đã uống giọt rượu nào đâu, ông ấy chỉ toàn ăn với ăn, những lời này không thể đem ra nói đùa như vậy . Cô nắm tay áo của ông giật giật rồi lắc đầu nhưng ông vẫn kiên quyết gả cô cho tên cửu vương gia kia...



. Tam vương gia lúc này có lẽ đang rất giận, hai mắt đỏ ngầu, nắm chặt hai tay thành quả đấm.



- Phụ hoàng! Thiên nhi cảm thấy không được khoẻ, Thiên nhi phải hồi phủ.



. Thiên đi ra ngoài, ai nấy cũng phải im lặng không dám hó hé, họ đều nhận ra nếu không khôn ngoan động vào tam vương gia lúc này thì e là không bảo toàn được tính mạng.



. Còn cô thì ngây ngốc ở đó, cứ tưởng cô và tam vương gia sẽ được bên nhau, thật trớ trêu, tại sao phụ thân lại nói mà không hỏi ý kiến của cô, cô mới là người gả đi chứ đâu phải phụ thân cô đâu. Phải chăng lại là quan niệm cha mẹ đặt đâu con ngồi đó?



- Thừa tướng, trẫm nghe nói ngươi có 2 nữ nhi. Quý nữ nhà ngươi cũng xinh đẹp vô cùng. Hạo nhi! Con thấy tam tiểu thư của thừa tướng như thế nào? Có muốn ta ban hôn cho?



- Phụ hoàng đã nói vậy Hạo nhi không dám chối từ!



- Hảo! Trẫm ban hôn cho thất vương gia và tam tiểu thư của Lãnh thừa tướng.



. Tiệc rồi cũng đến lúc tàn, mọi người từ từ ra về, cô cũng rất mệt mỏi lặng lẽ lên xe ngựa đánh một giấc, chốc lát cũng về đến phủ, cô đi từ từ về phòng, ngã lưng xuống giường cô nghĩ ngợi về chuyện ban này, bên khoé mắt một giọt nước trong suốt chảy dài xuống dần dần làm ướt giường cô.



----------



. Hôm sau, cô ra ngồi ở trước viện của mình nhâm nhi tách trà nóng thầm nghĩ.



- Không biết Thiên thế nào rồi? Thật rất lo cho chàng a ~




- Tiểu thư! Người đang nghĩ về điều gì ạ?



- Cuộc đời ta thật buồn, không thể ở bên người mình yêu.



. Rồi cô lặng lẽ nghĩ trong lòng.



- Ở hiện đại, mẹ ta thì mất, cha và mẹ kế hất hủi ta, em gái cũng không cần ta, cuộc đời rất buồn, em không hiểu được đâu.



- Tiểu thư! Người mau ra ngoài xem, mới sáng mà cửu vương gia đã mang lễ vật đến phủ rồi.



- Ta không quan tâm.



- Tiểu thư! Vài ngày nữa là đại hôn của người rồi, tiểu thư phải vui lên đừng rầu rĩ thế chứ.



- Ta vui không nổi. Em không hiểu đâu, ta vào ngủ đây.



- Ơ chưa đến trưa mà?!



. Cô đi thẳng vào phòng đóng sầm cửa lại co ro trên giường.



- Ta thật nhớ Thiên!




----------



. Hôm nay là một ngày trọng đại của cuộc đời con gái, họ sẽ rất hạnh phúc trong ngày này, vì nó chỉ diễn ra một lần duy nhất trong đời. Nhưng cô thì ngược lại, cô thấy có mùi cay đắng đau khổ...



- Tiểu thư người ngồi xuống đây, để em với bà mai trang điểm.



. Cô thẫn thờ ngồi xuống, im lặng không nói câu nào, cũng không giành việc tô vẽ với Tiểu Xuân như thường ngày. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào gương. Đôi mắt cô thật buồn!



- Tiểu thư! Hôm nay là đại hôn của người, người phải vui lên!



. Tiểu Xuân lấy tấm khăn đỏ che mặt cô.



- Nhanh lên! Đã đến giờ rồi, lên kiệu mau.



. Bà mai hối thúc Tiểu Xuân dìu cô lên kiệu hoa, kiệu bắt đầu di chuyển, ngoài kiệu những lời chúc mừng bàn tán về hôn sự của cô.



- Tân nương đến rồi! Tân nương đến rồi, mời tân lang ra đá kiệu.



. Nam nhân đang mặc đồ hỉ đỏ chói đi lại đá vào kiệu vén màng đưa tay vào trong cho cô.



- Nắm lấy tay ta!




- Bàn tay này không phải của Thiên, thật sự ta chẳng muốn nắm lấy, chẳng muốn thành thân cùng ngươi!



. Cô nghĩ trong lòng mà cảm thấy khó chịu.



- Nhanh lên!!



. Nam nhân ấy gằng giọng, cô đã chần chừ quá lâu, hắn tức giận không để lộ ra ngoài, chủ động nắm tay cô. Cô đành phải bước ra ngoài. Hắn dìu cô vào trong, bà mai đã đứng đó sẵn.



- Nhất bái thiên địa!



- Nhị bái cao đường!



- Phu thê giao bái!



. Cô nhớ lại những cảnh thành thân ở trong phim, phải lạy chỗ này lạy chỗ kia, thật mệt a ~



. Nhiều người vỗ tay chúc mừng cô nhưng cô thấy chẳng có gì đáng mừng cả



. Ở một góc nào đó, một nam nhân tay cầm chén rượu, khuôn mặt đỏ ửng lên, có vẻ đã ngà ngà say, người đó nhìn cô đắm đuối, đôi mắt chất chứa sự đau khổ, là Thiên!



- Tân lang đưa tân nương vào động phòng.



. Trong lòng cô đã nghĩ.



- Không dễ gì đụng vào ta đâu, ta đã thủ sẵn đồ nghề rồi.



. Hắn bảo bà mai dìu cô vào phòng, còn mình thì ở đây uống rượu mừng



. Khi đã xác định không còn ai trong phòng, cô mở tấm khăn rồi vứt sang một bên, nhìn xung quanh, toàn màu đỏ không thôi, ánh mắt cô chợt dừng lại trên chiếc bàn.



- Đồ ăn, đồ ăn, ta đói...



. Cô liền bổ nhào tới ăn lấy ăn để, cằm con gà trên tay nhai ngon lành, xương thì vứt tứ lung tung trong phòng, nhìn kế bên thì thấy một bình rượu, cô nhớ tới cái gì đó liền lục lọi trong người ra một gói thuốc.



- Haha, tối nay ngươi sẽ ngủ ngon, không phải làm phiền ta.



. Cô đổ hết gói đó vào bình rượu quậy quậy cho nó tan ra rồi leo lên giường nằm.



- Y phục này thật rườm rà, nóng quá, lại khó chịu nữa!



. Cô vội ngồi dậy cố gắng trút bỏ y phục này xuống. Vừa bỏ được chiếc áo ngoài thì, két... Cô xoay lại nhìn nam nhân đang say mềm kia.



p/s: chap này của ngày mai mà post trước coi như lì xì