Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 6: Đều muốn nàng làm Vương phi ?!




- Vương gia! Hôm nay ta dẫn Tuệ nhi đến đây là có ý muốn tạ lỗi với người chuyện hôm qua.



. Hắn nhắm mắt lại không thèm liếc mắt đến cô, làm cô khó chịu, đây là đang khinh cô sao, thật đáng chết a ~



- Tuệ nhi! Mau xin lỗi vương gia.



- Phụ thân...con...



- Nha đầu này! Còn không mau tạ lỗi.



- Con thấy mình đâu có lỗi.



. Cô nhất thời quên chuyện phụ thân đã nói với cô hôm qua mà hồ đồ, nhớ lại thì ôi thôi... Không biết phụ thân có muốn giết chết đứa con cưng của mình ngay tại đây không.



- Vương gia! Chuyện hôm qua là ta không đúng, ta xin lỗi.



. Tên kia bây giờ mới bắt đầu mở mắt nhìn về phía cô, môi nhếch lên.



- Đâu thể dễ dàng như vậy được.



. Phụ thân cô sốt ruột lên tiếng.



- Vương gia, ý người là thế nào?



- Ta nhất thời chưa nghĩ ra, đến khi ta nghĩ ra rồi thì bất cứ là chuyện gì các ngươi cũng phải tuân theo, được chứ?



- Ngươi...



. Cô không kìm nén được định chửi hắn một trận thì lại nhận được ánh mắt hình viên đạn toé lửa của phụ thân hướng về phía cô. Rồi ông lại vui vẻ tươi cười với hắn.



- Vương gia! Cho dù người có muốn như thế nào ta cũng sẵn sàng đáp ứng.



- Hảo!



. Hắn lại nhìn cô, cô thì đang rất căm phẫn không biết hắn muốn cô đáp ứng điều gì nữa. Hắn là vương gia lại là con trai cưng của hoàng thượng thứ gì mà hắn không có lại đòi hỏi từ cô kia chứ? Phải chăng là muốn lấy cái đầu của cô, cô càng nghĩ càng căm phẫn. Còn hắn, hắn đã có đáp án rồi, chỉ là đợi thời cơ đến.



- Vương gia! Ta và Tuệ nhi phải hồi phủ, xin cáo lui!





. Cô đành đi về mang theo nỗi ấm ức.



- Người có sao không? Em thấy sắc mặt của tiểu thư không được tốt.



. Tiểu Xuân lo lắng cho cô, không biết cô có chỗ nào không khoẻ.



- Ta không sao? Em đừng lo! Chỉ là không thể nuốt trôi cục tức này.



. Thấm thoát vài ngày cũng trôi qua, hôm nay cô đang lười biếng nằm trên giường, trên tay còn cầm miếng bánh nhâm nhi.



- Tiểu thư! Người mau chuẩn bị , chút nữa còn phải tiến cung dự lễ chọn phi. Lão gia bảo em đưa bộ y phục này cho tiểu thư thay.




- Em thay dùm ta, ta thật đang rất lười a ~



. Cô nói rồi bật dậy phủi hai tay còn mẫu bánh vụn rồi dang tay ra cho Tiểu Xuân thay y phục.



- Người mặc bộ y phục này thật đẹp, chắc hẳn sẽ có tam vương gia ở đó để ngắm nhìn người rồi!!!



. Tiểu Xuân cười khúc khích trêu cô, cô e thẹn hờn dỗi.



- Em trêu ta hoài, ta cho em vào kỹ viện a ~



- Em đùa mà!



. Cô ngồi xuống cho Tiểu Xuân chải tóc, cài trâm.



- Để ta tự làm!



. Cô tự tay tô vẽ cho khuôn mặt của mình, lần này cô vẽ thêm một bông hoa đỏ giữa trán, nó làm cô trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết. Xong xuôi cô đi ra ngoài chuẩn bị xuất phát thì thấy Hàn Sương một bên kiều diễm xinh đẹp nhưng lại mang vẻ đanh đá hất mặt nhìn cô, cô lắc đầu rồi cười bởi tính cách trẻ con ngạo mạn này của nàng. Lên xe ngựa lắc lư một hồi lâu cuối cùng cũng đến. Cô vén màng bước xuống nhìn xung quanh không khỏi ngạc nhiên.



- Oaaa! Hoàng cung đẹp quá! Phụ thân người vào trong trước Tuệ nhi muốn ở đây thưởng thức cảnh đẹp.



- Được!



. Lão gia và Hàn Sương đi vào chánh điện, còn cô đi một vòng thì đến ngự hoa viên, chợt cô nghe thấy tiếng gì đó rất ám muội quanh đây. Đằng kia sau cái cây to là hình bóng của ai đó đang làm gì mờ ám. Cô tò mò đi lại ngày càng gần, tiếng ám muội kia càng lúc càng lớn khiến người nghe phải đỏ mặt.




- Ưmm...aa...vương gia! Nhanhhh lên... thiếp...chịu không nổiii!!!



. Cô chết trân tại chỗ khi thấy một nam nhân đang hì hục vận động không ngừng ra vào mạnh mẽ nữ nhân dưới thân, nghe động nam nhân đó vẫn bình thản xoay đầu lại nhìn về phía cô, đôi mắt hổ phách đó, thật giống một người!



- Ahh...hai người cứ tiếp tục đi, không có gì ta chỉ là đi ngang đây thôi à mà tốt nhất nên vận động nơi kín đáo một chút! Ta đi đây!



. Vừa nói xong đã chạy thật nhanh nhưng rồi bất chợt nhận ra, cô đã bị lạc giữa chốn hoàng cung rộng lớn.



- Vương gia! Người tiếp tục đi.



- Mất hứng!



. Nữ nhân kia luyến tiếc nhìn nam nhân đó rời đi...hắn ta đi một lúc thì thấy bóng dáng bé nhỏ ban nãy liền nhanh chân đi đến.



- Ngươi sao lại ở đây?



. Cô giật mình nhìn hắn, sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng phải đang XXOO gì sao? Có phải giết người diệt khẩu không a~



- Ta...ta thật sự không thấy gì hết, huynh tha cho cái mạng nhỏ của ta được không?!



- Nha đầu! Ngươi làm sao vậy? Ta đã làm gì ngươi đâu sao phải hoảng sợ.



- À à huynh không giết ta à, may quá cứ làm ta sợ đứng tim.




. Cô vuốt vuốt ngực làm hắn ta để ý hành động đó.



- Huynh nhìn gì? Biến thái!



- Ngươi vừa nói gì?



- Ta nói huynh biến thái.



- Ngươi là thiên kim nhà ai?



- Ta hã? Nói ra chắc ngươi sẽ không dám đụng đến ta đâu, xin trân trọng nói cho ngươi biết, ta là nhị tiểu thư của Lãnh thừa tướng, tăng tăng tăng tằng!!!!




. Hắn nhìn cô cười, chưa bao giờ hắn nhìn thấy một nha đầu ngốc như vậy? Có phải là giả ngốc?



- Ngươi ở đây làm gì? Sao không vào chánh điện?



. Nhớ lại vấn đề, mặt cô mếu máo như sắp khóc.



- Ta...ta bị lạc rồi, huynh có thể nào đưa ta về được không?



. Hai mắt cô long lanh như tiểu bạch thỏ làm tim hắn chợt đập nhanh hơn.



- Được! Theo ta.



. Cô lon ton theo sau bóng dáng cao lớn của hắn, đến nơi hắn và cô cùng bước vào làm thu hút tất cả mọi người . Tam vương gia thấy cô liền cười tươi nhưng liền méo đi khi thấy thất vương gia bên cạnh cô.



. Vào bàn cô ngồi đối diện với cửu vương gia và tam vương gia, còn thất vương gia ngồi xa cô nhưng cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt đến hướng cô ngồi. Cô thấy đồ ăn thì mắt sáng lên ăn ngon lành không kiêng nể làm phụ thân cô ho nhắc nhở nhiều lần. Hàn Sương bên cạnh một mặt lại mỉa mai cô một mặt lại ra dáng e lệ với tam vương gia. Tiệc bắt đầu được một lúc thì tam vương gia lên thỉnh hoàng thượng.



- Phụ hoàng! Thiên nhi thỉnh người một việc.



- Chuyện gì?



- Mong người ban Lãnh Hàn Tuệ nhị tiểu thư của Lãnh thừa tướng cho nhi thần!



. Vừa dứt lời thất vương gia đi đến cầu kiến!



- Mong phụ hoàng ban Hàn Tuệ cho nhi thần.



. Cửu vương gia nhâm nhi ly rượu rồi cũng đứng lên thỉnh cầu.



- Phụ hoàng! Mong người ban nàng ấy cho Phong nhi!



- Các con thật khiến ta khó xử. Lãnh thừa tướng, ngươi xem cả ba vương gia đều một mực muốn ngươi làm nhạc phụ, ngươi xem nên chọn ai?



. Cô ngớ người ra, nãy giờ đang xảy ra cái khỉ gì thế? Cô nghe tên mình được lặp lại nhiều lần trong lòng không khỏi bất an, phụ thân người phải chọn tam vương gia cho con...



p/s: đăng trước 1 ngày để mai đi hốt tiền