Xuyên Về Làm Sủng Phi

Xuyên Về Làm Sủng Phi - Chương 8: Hắn nói muốn thay y phục cho cô !!




- Tam vương gia, sao người lại ở đây?



. Cô ngạc nhiên khi thấy Thiên trên người nồng nặc mùi rượu bước vào phòng cô. Cô để Thiên ngồi xuống, bước ra ngoài xem có ai không rồi đóng cửa. Đi lại chỗ Thiên, chàng mơ màng nhìn cô.



- Hàn Tuệ! Ta nhớ nàng!



. Chàng vội hôn cô, đem hết sự nhớ nhung lên môi cô, lưỡi chàng xâm nhập trong khoang miệng cô muốn lấy hết sự ngọt ngào trong đó, khi chàng rời khỏi môi cô, chàng lại nhốt cô vào lòng ngực, ôm cô thật chặt cứ như sợ cô sẽ rời bỏ đi.



- Thiên! Chàng say rồi!



- Ta rất nhớ nàng, nếu Phong không cầu xin phụ hoàng thì bây giờ nàng đã là người của ta rồi.



- Thiên! Chàng mau rời khỏi đây, cửu vương gia sắp đến rồi!



. Trong lòng cô không cam, cô thật chỉ muốn ở trong lòng của Thiên mãi, nhưng nếu có người nhìn thấy thì sẽ bất lợi cho chàng. Cô đành đẩy Thiên ra.



- Tam vương gia! Người say quá nên hồ đồ! Mời người về cho, nếu để phu quân của ta nhìn thấy e là không hay.



- Nàng thật không có chút tình cảm gì với ta sao?



- Mời người về cho.



. Thiên cười, cười nhưng trong lòng chàng rất đau, như có ai đó bóp nát tim can , cô lẽ nào không có tình cảm với chàng? Thiên loạng choạng đi ra ngoài, không ngoảnh mặt lại nhìn cô lấy một lần, chàng không thấy được những giọt nước mắt đang trào ra trên khuôn mặt yêu kiều đó. Cô đóng cửa phòng lại, ngồi xuống cắn môi mà khóc để không ai nghe thấy tiếng nức nở của mình...



. Một hồi sau khi lấy lại bình tĩnh, cô lên giường nằm suy nghĩ mông lung, vừa thiếp đi một lát thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài.



- Sắp tới phòng rồi.



- Bên này bên này!



. Cánh cửa bật mở, nhiều người đang đỡ nam nhân say rượu kia vào phòng. Đặt hắn ngồi xuống ghế rồi nhìn cô cười cười bước ra ngoài. Tên kia cũng không say lắm, một lát sau hắn cũng tỉnh táo lại chút nhìn cô bằng ánh mắt yêu nghiệt, cô thì ngồi thấp thỏm trên giường, không biết tên này muốn làm gì đây a ~



- Gấp gáp đến nổi cởi áo rồi à!



. Hắn nhìn cô cười đểu rồi đi lại phía giường. Cô nuốt nước miếng mắt mở to nhìn hắn.



- Tướng... tướng công. Chàng uống rượu với thiếp nhé!



. Cô nhảy ra khỏi giường chạy lại bàn nhanh tay rót một chung rượu cho hắn.



- Nè uống đi, uống đi!!



- Đang muốn chuốc rượu ta?



. Cô hối thúc hắn làm hắn nghi ngờ nhìn cô rồi nhìn chung rượu trên tay. Mặt cô đỏ lên vì nói trúng tim đen nhưng may mắn hắn vẫn uống sạch không chừa một giọt làm cô mở cờ trong bụng.



-Haha! Ngủ đi ngủ mê man ngủ sâu vào, không tỉnh nữa càng tốt.



. Hắn ngã xuống giường nằm trong góc, cô nắm tay hắn cố gắng lôi hắn xuống giường nhưng không hiểu sao hắn lại nặng đến vậy, ghì mãi vẫn không được. Cô bỏ cuộc nhảy lên giường xoay lưng về phía hắn mà ngủ. Khi cô đã ngủ say không biết trời trăng mây đất gì nữa, một bàn tay luồn qua eo cô ôm cô vào lòng, khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại ấy, môi hắn nhếch lên nhìn cô ngủ ngon lành trong ngực hắn, cô cảm thấy một hơi thở phà vào gáy cô làm cô hơi nhột, nhưng chốc lát cô lại thấy rất dễ chịu và ấm ấp nên làm ổ trong ngực hắn ngủ luôn cho đến sáng...



---------- Sáng hôm sau



- Tiểu thư!




. Cô nghe tiếng gọi mơ màng ngồi dậy, đầu tóc vẫn còn rối tung cả lên.



- Người mau chuẩn bị, chút nữa còn phải tiến cung hầu trà cho hoàng hậu.



. Cô lười biếng ngồi dậy ngáp ngắn ngáp dài.



- Tên vương gia kia đâu?



- Vương gia đã thức từ sớm đang ở trong thư phòng, chờ tiểu thư chuẩn bị xong rồi cùng người tiến cung.



. Tiểu Xuân dìu cô đi đến bàn chải tóc cho cô, bỗng có tiếng chân bên ngoài, cửa mở ra một nam nhân sắc mặt lạnh lùng tiến vào.



- Ăn điểm tâm nhanh rồi cùng ta vào cung thỉnh an mẫu hậu.



. Cô lườm lườm nhìn tân lang của mình song cô nhận được tia mắt toé lửa đang hướng về phía cô nên một mạch chạy lại bàn ăn cắm cuối càn quét đồ ăn trên bàn. Hắn nhìn cô ăn mà nhếch môi cười không để cô thấy. Khi bụng cô đã no căng Tiểu Xuân mang y phục đến cho cô, hắn vẫn ngồi đó nhìn.



- Tên kia có biết lịch sự là gì không? Chỗ ta thay y phục còn ngồi một đống ở đó.



- Tiểu Xuân! Ngươi ra ngoài đi.



- Dạ vương gia!



- Sao lại kêu Tiểu Xuân ra ngoài, Tiểu Xuân còn phải hầu ta thay đồ ngươi kêu ra ngoài ai thay cho ta.



- Để ta thay!!




. Cô đứng hình khi nghe câu đó, tên này đang dụ dỗ con thỏ ngây thơ như cô sao?



- Tên điên!!Này...ưm...bu..ông..r..aaa!



. Chưa dứt câu hắn đã nhanh chân chạy tới hôn cô không cho cô nói thêm câu nào . Hắn nhẹ nhàng đi vào khoang miệng cô cắn mút mặc cho cô vùng vẫy, cô dùng tay cố đẩy hắn ra nhưng vô ích, cô oà lên khóc. Thấy vậy hắn luyến tiếc rời khỏi môi cô.



- Chửi ta?! Đây là hình phạt nhẹ, nếu ngươi còn tái phạm lần sau sẽ không dễ dàng như vậy đâu.



. Cô vẫn còn nức nở xoay người lại với hắn hờn dỗi.



- Ngươi...hức...đi ra đi...hức...ta không muốn...hức... thấy mặt ngươi...hức...



. Hắn nhìn thấy cô như vậy tự nhiên trong lòng cảm thấy khó chịu bức bối, hắn đi ra ngoài gọi Tiểu Xuân vào. Vừa đi hắn vừa nghĩ lại nụ hôn ban nãy, thật ngọt! Tâm trạng có lẽ vì thế mà tốt hơn một chút, đưa tay lên chạm khẽ vào môi, bất giác hắn mỉm cười. Những người hầu trong phủ đều kinh ngạc nhìn hắn, vì đây là lần đầu tiên họ thấy hắn cười tươi như vậy!



---------- Phòng cô



- Sao em nở bỏ ta đi như vậy chứ?



- Vương gia đã lên tiếng em không đi không được.



- Tại em hết huhu... Em có biết hắn đã ra tay tàn ác với ta như thế nào không?



. Tiểu Xuân hốt hoảng chạy lại xem xét khắp người cô.



- Tiểu thư! Người có bị thương chỗ nào không? Vương gia đã làm gì người?




- Ở đây nè...



. Cô vừa nói vừa chỉ chỉ vào môi ấm ức nói thêm.



- Hắn cướp sạch hết của ta rồi!



. Tiểu Xuân nghe vậy lấy tay che miệng khúc khích cười rồi nói.



- Vương gia có vẻ rất sủng người.



- Sủng cái đầu em ấy! Hắn còn bảo đây là hình phạt nhẹ thôi. Năm tháng tươi đẹp của ta phải bị chôn vùi ở đây sao huhu phụ thân ơi thật bất công a~



----------



. Cô rầu rĩ thay y phục rồi bước ra đại sảnh, nam nhân chết tiệt kia đang đứng ở cổng xoay qua nhìn cô nhếch mép yêu nghiệt. Cô vội đi qua không thèm liếc mắt lấy một cái.



- Tổng quản! Lấy thêm một xe ngựa cho ta, ta muốn đi riêng.



- Vương gia! Vương phi...



. Tổng quản chưa kịp nói hắn đã đi lại bế cô lên bước vào trong xe ngựa mặc cho cô la hét chí choé bên tai.



- Bỏ ta xuống, sao ngươi thích làm theo ý mình như vậy hã? Đáng ghét... Ưm...



. Một lần nữa cô bị môi hắn áp đảo! Hắn buông cô xuống, ngồi đối diện với cô cười khẩy.



- Đã hết ghét chưa?



. Cô giận đen cả mặt nhưng không dám nói nữa lời. Bặm môi liếc ngang liếc dọc. Đi đường được một lúc rồi nhưng sao cô chẳng thấy buồn ngủ gì cả, chắc là do có tên kia nên khó ngủ. Cô đưa mắt nhìn Phong, hắn ngồi dựa vào xe, khoanh tay lại, mắt nhắm nghiền mà ngủ. Cô liền xích lại ngắm nghía hắn.



- Mắt tên này đẹp thiệt, mũi cao nữa, môi nữa này.



. Cô đưa tay lên định chạm vào môi hồng hào ấy thì một cánh tay chụp lấy tay cô.



- Còn muốn nữa à?



- Ta...ta...Ngươi biến thái quá nha!



- Ta lại thấy vận động trên xe ngựa mới là biến thái, ngươi muốn chứ?



- Đồ điên biến thái dâm dê suốt ngày cứ thích phiền ta, lần sau đừng hòng ta ngoan ngoãn phục tùng ngươi...



. Cô lẩm bẩm trong miệng về chỗ ngồi của mình, nhìn vu vơ ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Chốc lát cũng đến nơi, cô liền nhảy xuống không chần chừ để hắn bế. Đây là lần thứ hai cô đến hoàng cung, chẳng khác trước là bao chỉ có điều hôm nay vắng vẻ hơn thôi. Cô chạy vào trước để lại hắn phía sau, đang lon ton cô chợt dừng lại ngoái đầu tìm hắn.



- Hắn đâu rồi? Sao không đi theo mình? Ở đây là đâu? Huhu đừng nói lạc rồi nha



. Cô đi mãi vẫn không thấy ai liền ngồi bệt xuống đất mà khóc.



- Ai ở đó?