Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 11: Đánh nhau




Minh Thành ném cây compa, về phía thằng đầu sỏ, đáng buồn thằng kia đã tránh được, chỉ để lai vỏn vẹn một vết xước nhỏ trên má. Thằng kia trợn to mắt ra nhìn cậu, tay xoa xoa vết thương, rồi cười một nụ khó hiểu.

"Minh Thành, ha cuối cùng mày cũng biết phản kháng lại..."

Minh Thành nhìn lại, cũng không kém phần máu lửa, liền giơ ngón giữa lên, nói thầm nhưng rõ khẩu hình miệng.

"Tại sao lại không? Tao sợ tụi mày chắc! Bọn khốn!"

Thằng đầu sỏ kia, nhặt cây compa lên ném về phía cậu lại nhưng Minh Thành lại bắt được, cậu chỉ cười một cái rồi nói cảm ơn thân thiện.

"Cảm ơn đã trả đồ lại"

Minh Thành kiếp trước cậu vốn là một học sinh ngoan, nghe lời thầy cô rất ít khi chửi bậy ấy vậy mà bây giờ cậu như biến thành một con người khác vậy hoặc là đây mới là bản chất thật của cậu.

Thằng kia, mặt nổi gân xanh định lao ra đấm cậu trong giờ học thì cô chủ nhiệm nhắc nhở:

"Mấy em bàn cuối im lặng"

Tên kia khẽ 'chậc' một tiếng dài, vo một tờ giấy mém vào phía cậu.

'Ra chơi, sân thượng!'

Minh Thành đọc lướt qua rồi cười một cái. Cậu đâu có ngu gì mà làm theo bọn chúng nói mà phải nghe ông bà bảo 'ba mươi sáu kế chạy là thượng sách'. Tiếng trống vang lên. Tên đầu sỏ kia làm dấu cho cậu đi ra, có lẽ nếu là Minh Thành trước kia thì đã ngoan ngoãn nghe theo hắn rồi nhưng cậu đâu phải 'Minh Thành' đó đâu, không làm gì sai sao phải sợ, ở trong lớp là an toàn nhất. Cứ ngỡ thế nhưng thằng đầu sọ liền chạy lại phía cậu, mặt nhăn nhó trông xấu xí hết mức.

Hắn dùng chân đạp mạnh vào bàn, khiến cái bàn ngã ra cậu cũng ngã theo. Hắn nắm lấy cổ áo cậu kéo lên.

"Lưu Minh Thành! Có phải mày ăn được gan trời rồi không"

Vị máu lạo xạo trong miệng, Minh Thành phụt trước mặt hắn rồi cười:

"Phải là tao ăn gan trời rồi đó, mày sợ sao"

"Mày..."

Hắn tức giận, liên tiếp tung ra những nắm đấm tưởng chừng là mạnh nhưng lại đang cố kìm nén...để không làm cậu bị thương. Ấy vậy, từng cú đấm đó khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cậu sưng vù, bầm tím. Hắn ta nhìn cậu với ánh mắt nửa phần thương xót nửa phần cố tỏ ra hung hăng. Ánh mắt rực lửa, Minh Thành với tay lấy cái cặp sách bên cạnh ném mạnh vào cái đầu thằng khốn kia khiến hắn phải choáng váng. Cặp cậu dù gì cũng một đống sách ở trong không gây sát thương mạnh mới lạ. Dòng máu đỏ tươi chảy xuống từ trán của hắn.

Đôi mắt hắn ta thoáng lộ vẻ bất ngờ, lấy tay chùi vệt máu trên trán lao vào đè cậu một cách hung hăng. Minh Thành cậu đã là một chú già 29 tuổi tại sao phải sợ lũ nít ranh này, cậu kéo mạnh tóc hắn chập vào cạnh bàn. Thật buồn khi cả lớp chỉ biết đứng nhìn không một ai gọi giáo viên, lại còn có người cười khúc khích mà chụp hình lại như một lẽ thường tình. Đôi mắt Minh Thành đầy sự căm phẫn, thì ra trước đây nhóc Minh Thành này đã phải chịu nhiều tổn thương như vậy.

Thằng đầu sỏ kia vật cậu ngã bụp xuống đất, tay kia nắm cổ cậu tay kia tung ra nắm đấm. Minh Thành nhắm mắt lại cậu biết tình thế chỉ bất lợi cho mình, cắn răng mà chịu vậy. Ngỡ như Minh Thành sẽ bị đấm lần nữa nhưng đã có một cậu bạn chạy đến đỡ cho cậu. Cậu ấy chính là cậu thanh niên xinh đẹp ngồi bàn đầu, mái tóc vàng óng như ánh nắng vậy cùng với đôi mắt màu xanh ngọc, khuôn mặt không tì vết này bây giờ đã có một cục sưng vù trên má, lại càng khiến Minh Thành tự trách bản thân mình.

Thằng đầu sọ buông cổ áo cậu, mắt chỉ chăm chăm vào cậu thiếu niên trước mắt. Minh Thành liền bật dậy tìm đồ đánh lại.

"Mày mày..." Tên đầu sỏ kia lắp bắp.

Cậu thiếu niên kia chỉ trừng mắt lại hắn cười một nụ cười kinh bỉ, tay xoa xoa vết thương trên mặt.

"Hahahah, Anh Lạc chẳng phải mày bình thường thằng nhãi kia sống chết cũng không quan tâm hay sao. Nay lại muốn làm anh hùng thực thi công lí à?" Tên kia cười khinh bỉ đẩy vai Anh Lạc ra.

Minh Thành ngồi bên nghe cũng khó hiểu nhưng cũng chẳng biết phải nói thế nào. Chợt hai chữ 'Anh Lạc' cậu thấy quen quen nhưng cũng không nhớ nữa. Đáng lẽ ra cậu thanh niên xinh đẹp kia phải phản bác lại lời hắn vừa nói nhưng lại nắm chặt tay im lặng.

"Tốt nhất đừng xen vào chuyện của tao, nghe chưa" Tên kia thì thầm to nhỏ với Anh Lạc ra vẻ đe dọa.

"..."

"Tử Thiên, đây còn là trong lớp học đừng làm càn..." Anh Lạc hất tay Tử Thiên ra lườm cậu một cái.



Hắn không để ý mà từ từ tiến lại phía Minh Thành. Trong thoáng chốc, một cánh tay lực lưỡng đấm vào mặt hắn ta khiến hắn ngã sõng soài dưới đất.

"Thằng khốn, mày dám động vào Anh Lạc!" Thiệu Huy túm lấy cổ áo hắn đấm liên tiếp.

Anh Lạc quay đầu lại nhìn cậu ấy, vẻ mặt lo lắng.

"Thiệu Huy, đừng đánh nữa, tớ không sao"

Nghe Anh Lạc nói vậy Thiệu Huy dừng lại, lấy ra chiếc khăn tay nhỏ lau vệt máu trên tay rồi đi đến chỗ hỏi thăm cậu bạn xinh đẹp.

Rõ ràng Minh Thành bị thương nặng hơn nhưng cậu ta chẳng thèm đếm xỉa tới cậu, chỉ lo lắng cho Anh Lạc, ai nhìn vào cũng biết là ánh mắt của kẻ si tình. Nhưng Minh Thành, cậu bây giờ đâu thèm quan tâm đến chuyện đó chứ, thứ cậu quan tâm là hai người Anh Lạc và Thiệu Huy, cái tên, khuôn mặt nhìn rất quen thuộc nhưng lại không thể nhớ ra.

Tử Thiên bật người đứng dậy, lau máu từ miệng ra, chỉ tay vào ba người cậu mà nói:

"Ha, bình thường thì như người dưng, nay lại ra mặt để bảo vệ nhau à"

Hắn liền lấy cái áo khoác mà rời khỏi phòng học, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Minh Thành một cái, ánh mắt đầy sự chua xót, ân hận, miệng còn lắp bắp câu "xin lỗi..."

Minh Thành ngồi đứng người đang cố gắng nhớ về chuyện gì đó, một bàn tay trắng nõn nà, đưa lên trước mặt cậu cùng với giọng nói nhẹ nhàng:

"Minh Thành, cậu không sao chứ?" Anh Lạc cẩn thận hỏi. Minh Thành nắm lấy tay cậu mà đứng lên phủi bụi dính trên áo. Hành động đó của Minh Thành tưởng như bình thường lại khiến Anh Lạc to mắt phải nhìn.

"Tại sao...lại đỡ cho tôi...?" Câu đầu tiên cậu nói với người con trai xinh đẹp này lại như một câu trách mắng vậy, khiến Anh Lạc run run cúi gầm người xuống.

"Xin lỗi vì đã không giữ lời..." Anh Lạc ánh mắt có lỗi nhìn cậu.

"Cậu không làm gì sai tại sao lại phải xin lỗi. Lỗi là tại cậu ta mới đúng!" Thiệu Huy bên cạnh ngay lập tức chen mồm vào, tay nắm chặt tay Anh Lạc, mắt thì ném cho cậu một ánh nhìn tức giận.

"Tại sao? Vì chuyện gì?" Minh Thành nghiêng đầu thắc mắc, dù sao mọi chuyện về nhóc Minh Thành này cậu cũng chưa biết hết, nói gì chuyện của Anh Lạc với Thiệu Huy.

"Chẳng phải trước đây cậu nói. 'Việc của tôi không cần mấy người xen vào tự tôi có thể ko liệu được' hay sao?" Anh Lạc chầm chậm kể lại. Thì ra trước đây Anh Lạc giúp Minh Thành rất nhiều, mà sự giúp đỡ ấy lại chỉ khiến Minh Thành thêm tủi nhục. Có lần Anh Lạc đỡ đòn cho cậu đến sưng mặt cũng vì lẽ thế Minh Thành không muốn người khác vì cậu mà tổn thương.

Anh Lạc nhìn Minh Thành như chờ đợi một câu thôi, Thiệu Huy đứng cạnh lườm cậu một cái rồi chậc một tiếng, sau đó cậu ta kéo tay Anh Lạc đi về phía phòng y tế.

Minh Thành cứng họng, nói nhanh một câu:

"Cảm ơn cậu!"

Anh Lạc liền quay lại, cười tươi khiến cậu không thể nào không nao núng. Khuôn mặt dịu dàng cùng những đường nét thanh toát như một thiên thần bước ra từ truyện cổ tích vậy. Anh Lạc nói:

"Đi đến phòng y tế với bọn tôi không?"

Cậu liền lắc đầu mà từ chối. Nhìn thái độ của cậu Thiệu Huy kia thì chắc chắn không muốn cậu đi cùng rồi với lại bãi chiến trường vừa bày ra cũng phải dọn dẹp chứ sắp vào học rồi.

Minh Thành cúi xuống nhanh chóng thu dọn đồ đạc, dựng bàn học lại, một mình cậu thu dọn, mà cả lớp chỉ lặng lẽ đứng nhìn. Một cô gái trẻ khuôn mặt khá ưa nhìn, tóc uốn thả lơi tiến về phía cậu nhẹ nhàng cúi xuống hỏi:

"Minh Thành cậu có sao không..."

Minh Thành thoáng một tia hi vọng nhỏ nhoi, rằng vẫn còn người tốt trong này nhưng hi vọng mong manh đến vậy một cơn gió nhẹ cũng đủ để thổi tắt.

"Không sao..." Cậu quay lại cô gái đó nở một nụ cười thân thiện, cùng đôi mắt long lanh. Cậu mong chờ gì chứ, cậu biết hết những chuyện mà Minh Thành trước đây đã trải qua sao? Cuộc đời đã xô đẩy cậu ấy như thế nào để Minh Thành không còn chút hi vọng gì về con người, cái gọi là tình người với Minh Thành chỉ là giẻ rách. Cậu hi vọng, cậu nhận lại được gì...?

"Hahahah, nghe không tụi bây, thằng nhãi nói 'không sao' đó, bị đánh như vậy cũng không sao, hahaha được đấy Minh Thành" Cô gái kia cười mỉa cậu, ném cho cậu một đống giấy loại bẩn thỉu vào mặt.

Minh Thành bây giờ cậu tức lắm, miệng vẫn cười tươi một nụ cười thể hiện sự kinh tởm rõ ràng đối với cô gái kia.

"Ồ, cảm ơn đã khen, sức chịu đựng của 'thằng nhãi' này tốt lắm!"



Cô học sinh kia khẽ chậc một tiếng nhăn mặt, rồi dùng đôi guốc của mình dẫm lên tay Minh Thành. Cậu đau đớn khôn xiết, cả đời cậu có lẽ cũng không nghĩ đến có loại con gái nhân cách chó gặm như vậy.

"Mẹ nó, cô nên coi lại gương đi, cô không đẹp như cô nghĩ đâu. Tốt nhất đi tìm một cái gương soi được nhân cách đó!"

Minh Thành bây giờ thật muốn đấm cho người con gái trước mặt một cái cho tỉnh, nhưng mà trai đánh gái ông bà ta nói là hèn, vả lại một người trưởng thành 29 tuổi đánh một học sinh 17 tuổi, người đời thấy sao cậu không biết chứ Minh Thành cậu ghét, ghét chính bản thân mình.

Tiếng trống vào học vang lên như một sự giải thoát đối với cậu vậy. Cô gái kia cười một phát rồi rời đi, cậu xoa xoa lấy bàn tay của mình, bầm tím hết cả lên, đến cả cầm bút cũng không nổi nữa.

Minh Thành nằm gục trên bàn, không thèm để ý bài giảng vốn cậu đã học đi học lại mấy cái kiến thức này bao nhiêu năm rồi chứ..hừ bây giờ cậu chỉ muốn tìm cách sống sót qua năm học này mà thôi.

Những nét vẽ nguệch ngoạc cùng những từ ngữ mỉa mai, ánh nhìn chế giễu của bạn bè cậu không thể tin được đây là những gì xảy ra đối với Minh Thành, đó chưa phải là tất cả chuyện đã xảy ra còn rất nhiều chuyện nữa mà từ từ cậu cũng sẽ nếm mùi hết.

Anh Lạc và Thiệu Huy vào lớp muộn hơn, Minh Thành ngóc đầu dậy nhìn hai cậu ấy, thân quen đến lạ thường. Mắt chạm mắt Thiệu Huy nhìn cậu bằng ánh mắt giết người âm thầm giơ ngón giữa lên trước mặt cậu rồi về chỗ. Minh Thành chỉ biết cười gượng một cái.

Thời gian trôi sao thật nhanh, thoáng cái đã ra về rồi, Minh Thành liền bật dậy đeo cặp rồi chạy vèo đi về. Đúng rồi, làm sao cậu có thể về dễ dàng như vậy chứ. Vừa ra đến cửa Minh Thành thấy bọn Tử Thiên cùng cô học sinh lúc nãy tay cầm gục dài chờ cậu sẵn. Minh Thành hoảng hốt liền tìm đường trốn khổ nỗi con ả đó thấy cậu liền hét lớn:

"Nó kia rồi..."

Minh Thành dùng hết sức mình mà chạy, tụi nó ba bốn người mà người nào cũng cầm gục kiểu này bị bắt lại thì chỉ có đường chết. Ta nói "Bốn đánh một không chột cũng què", Minh Thành chỉ biết chạy và chạy mà thôi. Cậu chạy, bụng lại kêu ồn ào nữa chứ, Minh Thành cậu chạy hết sức rồi. Cắt đuôi được bọn chúng, cậu trốn vào một phòng học lạ. Thì ra là phòng thực hành sinh học, vừa vào cậu thấy một mô hình người sừng sững trước mặt liền giật mình, nhưng không đáng sợ bằng bọn kia, cậu liền trốn dưới gầm bàn giáo viên, bịt mồm che đi hơi thở nhanh của mình.

Tiếng tim đập mạnh, cùng với hơi thở dồn dập bị kìm nén, Minh Thành sắp chết do căng thẳng rồi. Âm thanh của bọn chúng vang vọng bên ngoài cửa sổ lại càng khiến cậu lo lắng.

"Minh Thành! Thằng đó trốn đâu rồi"

"Tử Thiên, tìm được nó rồi cậu nhớ xử đẹp nó đấy"

Y Nhược cứ cạ cạ bộ ngực hàng khủng của mình vào cánh tay Tử Thiên, làm vẻ đáng yêu, nũng nĩu hắn. Tử Thiên nắm lất tay cô ả hất ra, vẻ mặt khó chịu.

"Cút"

"Mẹ! Chẳng phải đã nói với cô, đừng động vào cậu ta khi chưa có sự cho phép của tôi sao?"

Tử Thiên nắm chặt lấy tay Y Nhược đến nỗi nghe thấy tiếng 'rắc' của xương. Mặt cô ả sợ đến nỗi run lên, mặt tím lại, miệng mấp máy "lần sau không dám."

Tử Thiên nhìn cô mà cười một cái đến ớn lạnh:

"Cô còn nói có lần sau? Nếu còn lần sau thì nên cẩn thận cái chân của mình, cô không muốn phải ngồi xe lăn đâu nhỉ?"

Tử Thiên lạnh nhạt mà chửi cô ta một cái rồi đi tiếp. Ánh mắt cậu va phải một thân hình nhỏ bé trong phòng sinh học đang run run bịt lấy miệng mình, lo sợ như gặp kẻ săn mồi vậy. Cậu biết đó là Minh Thành ánh mắt thoáng lộ vẻ chua xót, đôi mắt run run, không nhìn nữa, cậu vẫn ung dung vác gục trên tay giả vờ như đang đi tìm cậu.

Minh Thành chui rúc dưới gầm bàn giáo viên, mệt mỏi, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng động nào nữa cậu mới bỏ tay ra thở dài một cái.

"Ha...thoát rồi..." Cậu đặt tay lên ngực của mình, đảm bảo tim vẫn đang đập bình thường rồi bặt đầu chui ra.

Chợt có một cánh tay đặt lên đầu cậu cùng với giọng nói khiến Minh Thành toát mồ hôi lạnh, tim như ngừng đập một lần nữa, cảm giác lo sợ nghẹn lên đến cổ họng.

"À há! Phát hiện ra có chuột nhắt nhỏ trốn ở đây!"

...****************...

Có hai kiểu người không thể nhìn thẳng vào mắt bạn:

- Người cố gắng che giấu một lời nói dối.

- Và người cố gắng che giấu rằng họ yêu bạn.