Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 12: Tình cờ hay định mệnh?




Giọng nói nhẹ nhàng có chút đùa nghịch, trầm ấm vang lên tựa như một bản ca nghe rồi lại muốn nghe lại lần nữa vậy. Một cậu thiếu niên, mái tóc màu bạch kim, đôi mắt xanh sâu thẳm tựa như lòng đại dương vậy, không biết đáy ở đâu, thâm tâm cậu ta như thế nào tưởng như là ánh mắt lạnh lùng nhưng lại ấm áp lạ thường. Tất cả đều ánh lên vẻ nhẹ nhàng, hiền dịu. Cậu ta đặt tay xoa đầu Minh Thành như một con thú nhỏ vậy.

"Aaaaa..." Minh Thành hét toáng lên, hai mắt nhắm tịt lại. Người kia hoảng hốt nhanh chóng bịt miệng cậu lại, ghé sát mặt cậu mà nói:

"Suỵt...im lặng đi, chẳng phải cậu trốn bọn ngoài kia sao. Không muốn ăn đấm thì im lặng"

Minh Thành nhắm chặt mắt, cậu biết giọng nói này không phải là của bọn Tử Thiên vừa nãy, hàng lông mi dài run run từ từ mở ra. Hơi thở ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng như mùi gió mùa xuân, lại càng thêm cái nhan sắc chết người này, Minh Thành đỏ mặt, miệng mấp máy nói.

"Hửm...? Cậu nói gì..." Chàng thanh niên kia nghiêng đầu tự hỏi. Minh Thành lườm cậu ta một cái, rồi hất tay cậu ta ra.

"Cậu bịt miệng tôi lại, tôi nói chuyện kiểu gì"

"Haha, xin lỗi tôi quên mất" Thanh niên kia cười một cái rồi xin lỗi

"Chậc...lần sau đừng có làm mấy hành động như thế nữa. Làm tôi hết hồn. Thân già này tổn thọ quá" Minh Thành đẩy cậu ta ra xa, vội vàng đứng dậy, dí sát vào cánh cửa quan sát. Cho đến khi không thấy một bóng người, một tiếng động nào cậu mới nhẹ nhõm thở phào.

Cậu thanh niên kia ngồi bắt chéo chân lặng lẽ quan sát từng hành động của Minh Thành rồi cười một cái.

"Haha, ông cụ non này, bọn nó đi hết rồi..."

Minh Thành quay phắt lại cậu ta, gật đầu đồng ý.

"Hừm, coi như qua được kiếp nạn ngày hôm nay rồi"

Cậu ấy nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, tay chống cằm nhớ lại hình ảnh của Tử Thiên trông thật buồn cười lại có chút đáng thương rồi cười gian tà.

"Xem ra có sói ăn chay!"

"Cậu nói cái gì?"

"Yên tâm, không phải nói cậu đâu"

"Kì lạ" Minh Thành nhăn mặt nhìn cậu ta, đi lại một bàn học cạnh cửa sổ ngồi xuống.

Trường vắng vẻ đến lạ thường, nắng xuyên qua những tán lá đáp xuống cửa sổ, một vẻ đẹp lung linh trong vườn trường. Cho đến bây giờ cậu mới cảm nhận được tí sức sống tuổi trẻ. Tiếng gió xào xạc một bản ca êm dịu nghe thôi đã muốn chìm vào giấc ngủ. Minh Thành ngồi xuống một cái bàn học nhỏ nằm ườn ra đó, ngắm cây cối, cảnh sắc thanh xuân.

"Haiz..."

Cậu thanh niên cũng ngồi xuống gần cậu, mắt cũng nhìn về phía ngoài kia. Bình yên đến lạ thường, Minh Thành cậu thấy an toàn đến lạ thường.

"Ê này, cậu làm gì mà người ta đuổi ghê vậy..." Cậu ta tò mò mà hỏi cậu

"Không làm gì cả...chỉ đập cho nó vài cái, nói mỉa vài câu" Minh Thành miệng nói

"Hơ...không làm gì của cậu đấy à..." Thanh niên kia, khuôn mặt bất ngờ khó hiểu

"Tại bọn khốn đó trước...Tụi nó chọc ông đây trước"

"..." Cậu ta liếc mắt nhìn lấy lấy thân hình mảnh khảnh của cậu, cùng với chiếc áo tàn tạ đủ hiểu thế nào rồi.

"Chậc...mồ côi thì vui lắm sao, cha mẹ người khác mất thì vui lắm sao...vui vậy sao..." Giọng Minh Thành run run như nấc lên từng tiếng.

Minh Thành nói, giọng căm phẫn, uất ức, cậu không biết là trái tim mình đau như vậy. Đột nhiên cậu ta ôm chầm lấy cậu, vỗ vai an ủi.

"Nào...không sao..."

"Xê ra, cậu ôm lấy tôi làm gì" Minh Thành bật phắt dậy, lườm liếc cậu ta đủ kiểu.

"Cho cậu một bờ vai vững chắc để giải tỏa...sao hả...không thích?" Tên kia cười nham hiểm một cái rồi kéo tay cậu ngồi xuống. Minh Thành không phản kháng lại, im lặng mà ngồi xuống.

"Ừm, không thích"

"Lạnh nhạt ghê...À mà tên cậu là gì"

"Minh Thành" Mắt cậu chằm chằm mà nhìn vào cõi hư vô trả lời một cách ngẫu hứng như một phản xạ tự nhiên.

"Tên tôi là Hiểu Dương Kì, rất vui được làm quen" Dương Kì đưa tay ra tỏ ý muốn làm bạn với cậu nhưng Minh Thành lại làm ngơ mà hất tay cậu ta ra.

"Xì, ai thèm làm quen với cậu..."

"Mà sao cậu biết tôi trốn dưới đó hay vậy"

"Nhìn thấy"

"Giải thích kĩ hơn không được à"



"Đang nằm ngủ trong đây thì thấy cậu chạy vô như sắp bị làm thịt, cậu trốn ở đó không bị thấy mới lạ" Cậu ta nằm xuống cái ghế học thuật lại từng chi tiết cho Minh Thành coi.

"Không bị bọn đó thấy là được"

"Hừm...chắc chứ...?" Dương Kì nhìn cậu một cái rồi cười.

Do vận động nhiều, lại thêm chưa ăn sáng, bụng Minh Thành bắt đầu kêu 'ọt ọt', khiến cho cậu đỏ mặt tía tai mà bật phắt dậy.

"Thôi tôi về nhà đây"

Cậu chạy nhanh ra cửa nhưng bị Dương Kì kéo lại trùm áo khoác của mình lên người cậu. Mùi cơ thể của Dương Kì, Minh Thành cảm nhận rất rõ và cả sự ấm áp nữa. Dương Kì xoa xoa đầu cậu.

"Cậu định như thế này mà đi về sao?"

Minh Thành cúi đầu xuống nhìn lại bản thân mình ngay lúc này đúng là tàn tạ, lấm lem hết sức. Bộ dạng này mà đi về chắc cậu sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý mất. Minh Thành đỏ mặt, lí nhí cảm ơn.

"Cảm ơn cậu, tôi sẽ về giặt sạch sẽ rồi trả lại cho cậu sau..."

"Khoan đã"

Dương Kì đột nhiên nắm lấy tay cậu đưa cho cậu một cái bánh mì ngọt, cười tươi:

"Ăn cái này tạm đi, cậu chưa về được, đi với tôi đến phòng y tế"

"Không sao...không sao..."

"Này mà không sao...?"

Mặc kệ cho Minh Thành nói gì đi nữa, Dương Kì vẫn cứ kéo cậu đi. Đến phòng y tế, cậu ta đặt cậu ngồi xuống chiếc giường nhỏ, thuần thục mà lấy hộp sơ cứu, lau nhẹ nhàng vết thương trên khuôn mặt cậu.

"Thế nào? Đau không"

"Hỏi kì, tất nhiên là đau rồi"

Hai người ngồi trên giường bệnh cạnh một cửa sổ nhỏ. Gió làm rèm cửa trắng mỏng manh tung bay, mở đường cho nắng sớm nhảy vào. Gió cùng nắng phả lên khuôn mặt của Dương Kì và Minh Thành càng làm cho cảnh thực lại giống như mơ. Cậu ta nhẹ nhàng hỏi thăm cậu.

"Còn chỗ nào bị bầm nữa không"

"Trên trán..."

"Chậc tóc cậu vướng víu quá, sao không cắt ngắn vậy..." Dương Kì lướt nhẹ tay trên mái tóc mềm mại của cậu.

"Không thích"

Nói xong, Dương Kì vén mái tóc cậu lên, đôi đồng tử tựa như đáy biển thoáng lộ vẻ rung động.

"Mắt cậu đẹp thế này...sao lại che lại...?" Cậu ta búng nhẹ trán cậu một cái. Minh Thành nhăn mặt.

"Bôi thuốc đi...nói nhiều"

"Haiz...được rồi ông cụ non xinh trai"

Minh Thành cứ mặc kệ cậu ta, công nhận bàn tay cậu ấy nhẹ nhàng thật, thật khiến Minh Thành lay động nhẹ...Thoáng chốc cậu buộc miệng hỏi.

"Sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy...?"

Dương Kì cười, nụ cười tươi như nắng xoa đầu cậu. Không biết hôm nay cậu ta đã xoa đầu cậu biết bao nhiêu lần rồi.

"Đối xử tốt với ai đó cũng cần lí do sao?"

Minh Thành trước đây dường như đã đánh mất niềm tin vào con người rồi, cậu không tin vào bất cứ một ai hay thứ gì, thứ cậu nhận được từ người khác cậu lại cho rằng đấy là một sự thương hại dành cho người như cậu. Minh Thành bây giờ cậu cũng thế, không nên đơn thuần mà tin một ai, bởi không biết ai mới là sói thật sự. Thời gian như ngưng đọng lại, trong đôi đồng tử của Minh Thành in rõ hình bóng người con trai dịu dàng trước mắt, khóe miệng cong lên khẽ cười thầm một cái. Dương Kì cuối cùng cũng bôi thuốc xong.

"Chiều nay lớp tôi vẫn học...cậu thì sao..."

"Không biết..."

"Cậu phũ vậy" Dương Kì ánh mắt đăm chiêu, nhẹ nhàng ngắm nhìn khuôn mặt cậu. Khuôn mặt chỗ bị bầm chỗ bị sưng tím, nói thế nào thì cũng rất tàn tạ, nhưng khuôn mặt Minh Thành kì lạ nhìn thế nào cũng rất quyến rũ, thật khiến người ta muốn bảo vệ. Đặc biệt nhất là đôi mắt, Dương Kì cứ nhìn mãi nó, cậu ta cười một cái.

"Nè, hôm nay tôi gặp được cậu không biết là tình cờ hay định mệnh nhỉ?"

Minh Thành nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, rũ tóc xuống.

"Hỏi thừa, tất nhiên là tình cờ rồi..." Minh Thành đứng dậy, vươn vai một cái rồi tiến lại phía cửa sổ dựa mình vào đấy. Nắng in lên đôi mắt, mái tóc kia như một bức tranh không hoàn hảo nhưng lại thu hút đến lạ thường. Dương Kì không muốn rời mắt khỏi cậu ấy nhưng tiếng báo của đồng hồ đeo tay lại vang lên. Dương Kì hoảng hốt nhìn Minh Thành vẻ mặt nuối tiếc.



"Hôm nay tôi có hẹn, tạm biệt"

"Cảm ơn và tạm biệt" Minh Thành không thèm nhìn lấy cậu ta một cái vẫn ung dung ngắm nhìn cảnh sắc ngoài kia. Dương Kì lòng hụt hẫng đến lạ thường, đi rồi vẫn không quên quay lại nhìn cậu một cái.

Minh Thành lấy trong túi ra cái bánh mì ngọt mà Dương Kì cho, tay vân vê nó. Cuối cùng cậu thở dài nói một câu:

"Haiz, không muốn về nhà chút nào cả, mệt chết mất. Chân cũng không đi nổi nữa"

Minh Thành đi chầm chậm trên dãy hành lang trường học tuy cũ kĩ nhưng lại là kỉ niệm của bao đời học sinh. Cậu đi lòng háo hức như một đứa trẻ lần đầu tiên đi học vậy, hí hửng mà nhìn từng vào lớp học, quan sát. Cậu đi xuống cầu thang ra khuôn viên trường mà ngắm nhìn khung cảnh bao quát. Những cây bàng trong độ xanh muốt, tán phượng rậm chưa hoa, lại còn thêm mùi đất mùi nắng, mùi sách vở, mùi của thanh xuân. Chưa bao giờ cậu cảm nhận được cảm giác này ở kiếp trước, nay ở đây lại cảm nhận được rất rõ ràng. Thanh xuân vườn trường của cậu liệu có thể làm lại được lần nữa không? Minh Thành cảm thấy rạo rực đến lạ thường. Cậu muốn nằm ườn ra giữa sân trường ngay nhắm mắt để tận hưởng những gì có thể. Dù sân trường bây giờ rất vắng vẻ, nhưng cậu không thể làm như vậy được, chỉ đành ngậm ngùi đi về.

Ra đến cửa Minh Thành bất ngờ, cửa trường đã đóng rồi, Minh Thành đáng ra cậu phải lo lắng nhưng không cậu vui đến lạ thường. Minh Thành cậu bắt đầu chuyến thám hiểm trường học lạ. Cậu đi khắp nơi khám phá mọi ngõ ngách, cuối cùng cậu tìm được một nơi nhìn có vẻ ít người lui tới. Đấy là một khu vườn nhỏ phía sau nhà kho của trường. Cây liễu dài lá khô rụng đầy ít người dọn dẹp, hoa cỏ dại bám đầy. Dưới tán cây là một cái ghế đá nhỏ, rêu xanh đã bám đầy. Minh Thành phủi rồi ngồi xuống ghế đá ấy, lấy ổ bánh mì ra mà nhâm nhi.

Cậu cắn từng miếng bánh nhỏ, mùi vị quả thực rất ngon, ngọt, vị bơ lan tỏa ngay trong khoang miệng, mùi thơm nhè nhẹ như khiến Minh Thành quên đi những chuyện hồi sáng.

"Anh nhớ em Diễm An..." Cậu biết mình vẫn còn sống, đã xuyên vào một thân thể khác. Bây giờ cậu nghĩ, Diễm An liệu có phải cũng như cậu? Và rồi một ngày nào đó sẽ gặp lại được cậu bé đó, nói ra tấm lòng mình bấy lâu...? Cuối cùng vẫn chỉ là mộng tưởng của cậu.

Rồi cứ thế Minh Thành chìm vào giấc ngủ sâu, tưởng như cậu không tỉnh lại nữa vậy.

Một bóng người len lỏi đến nơi này, ánh mắt thoáng bất ngờ khi thấy Minh Thành đang nằm ngủ. Người ấy nhẹ nhàng tiến lại vén mái tóc cậu ra rồi ngắm nhìn. Ánh mắt dừng lại ở khuôn mặt cậu, ở những vết thương đã được băng bó cẩn thận, lòng nhói đau không chịu được. Dù tiếc nuối muốn ngắm khuôn mặt kia lâu hơn nhưng cũng lặng lặng mà rời đi, để Minh Thành được ngủ yên.

Cậu đánh một giấc đến lúc chiều tà mới giật mình. Minh Thành ôm chiếc cặp nặng trịch chạy nhanh may thay cửa chưa đóng. Nắng hoàng hôn màu đỏ rực in cả nền trời kia, phía các dãy núi đã ngả màu tím mờ nhạt.

"Hôm nay ngày 12/9/XXXX, trời mát mẻ. Về đêm ở các vùng ven biển độ ẩm cao nhiệt độ giảm...."

Tiếng loa phát thanh vang lên phá tan cái không khí yên tĩnh. Minh Thành vừa đi vừa ngắm nhìn con đường lạ lẫm này. Cậu dừng lại ở một công viên nhỏ, ánh mắt đăm chiêu.

"Ở đây cũng có công viên ư?"

Cũng phải thôi, sáng nay cậu chạy nhanh như vậy không để ý cũng là chuyện bình thường. Minh Thành tiến lại cái xích đu ngồi đung đưa. Tiếng kẽo kẹt vang lên, âm thanh quen thuộc thuở nhỏ. Minh Thành cậu lại ngồi cho đến lúc đèn điện đường lên đèn, màn đêm buông xuống, cậu mới đi về nhà.

Vừa mới đi được vài bước, mùi khói thuốc khó chịu xộc lên mũi cậu, Minh Thành vẫn làm ngơ nhưng cậu nghĩ đi nghĩ lại vẫn đi lùi, dừng lại trước mặt người đó nhắc nhở.

Làn khói trắng mờ mờ ảo ảo cứ lượn lờ trước mặt Minh Thành khiến cậu nheo mắt khó chịu. Khuôn mặt đằng sau làn khói cũng vậy thật mờ ảo. Minh Thành mở miệng nói:

"Ừm, chú gì ơi..."

Phía bên kia, người đàn ông ấy lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, rít lên một hơi dài. Làn khói lại càng thêm dày đặc nghẹn nơi cổ Minh Thành, khiến cậu không kìm được mà ho lên từng hồi.

"Khụ, khụ..."

Minh Thành xua tay lia lỉa cho làn khói trắng ấy tản ra. Cuối cũng cũng hết. Phía sau lần khói trắng mờ mờ ảo ảo đấy hiện lên là một khuôn mặt cân đối, sắc sảo, mọi đường nét đều rõ ràng. Người đàn ông kia tựa như một tuyệt tác về người tráng sĩ bảnh bảo, cứng rắn nhưng lại mềm mại đến lạ thường. Mọi thứ đều toát lên vẻ uy quyền nghiêm nghị.

Người đàn ông kia khẽ nhấc một bên mày lên, gắng giọng nói:

"Hả! Cái gì? Chú sao!?"

Tiếng giọng trầm trầm thật mê hoặc người ta nhưng Minh Thành lại bị chất giọng đó dọa cho ngây người. Suy nghĩ người trước mặt là xã hội đen tràn ngập đầu Minh Thành. Cậu chỉ tay lên điếu thuốc của người kia rồi chỉ đến tấm biển cảnh báo 'ở đây cấm hút thuốc' mà nói:

"Công viên, cấm hút thuốc"

Đôi mắt phù quang đẹp tuyệt vời quay sang nhìn, quả đúng như vậy rồi anh ta dập tàn điếu thuốc vứt vào sọt rác gần đó.

"Nhóc con, cảm ơn đã nhắc"

Người đàn ông kia đặt tay lên vai Minh Thành trận trọng cảm ơn, nhưng lại khiến Minh Thành sợ hãi cúi gầm đầu xuống.

"Không sao, vậy cháu đi đây, lần sau chú nhớ để ý"

Minh Thành định rời đi ngay, ai ngờ người kia nắm lấy vạt áo cậu không cho cậu rời đi.

"Chú ư?! Trông tôi già vậy sao..." Giọng nói trầm pha chút thất vọng vang lên.

"Ừm, già" Minh Thành cậu không biết nên nói người đàn ông trước mặt như thế nào, thay vì già cậu nên thay bằng từ 'trưởng thành', nhan sắc đỉnh cao thì sẽ đúng hơn nhưng thật sự cậu rất muốn trốn nhanh khỏi chỗ này.

"Haiz, được rồi nhóc Minh Thành, cảm ơn đã nhắc" Người đàn ông kia xoa đầu rời đi, nhưng lần này lại bị Minh Thành cản lại.

"Sao chú biết tên tôi?"

Người đàn ông kìa chầm chậm chỉ tay lên ngực cậu, ánh mắt như ngưng đọng ở lại ba chữ 'Lưu Minh Thành '. Thì ra do bảng tên mà người kia biết tên cậu. Minh Thành buông tay ra khỏi chiếc áo vest đen của người kia, lẳng lặng gật đầu chào rời đi.

Vừa đi miệng cậu mấp máy "Đẹp trai mà não bộ không bình thường..."

...****************...

Đừng để lo lắng của ngày hôm qua làm phai mờ vẻ đẹp của ngày hôm nay.