Xuyên Vào Game Bl, Tôi Trở Thành Nhân Vật Phụ Qua Đường

Chương 10: Ngày mai vẫn đến, nắng vẫn ươm vàng




"Ai bánh bao đây, bánh bao đây...Bánh bao nóng hổi vừa thổi vừa ăn...Ai bánh bao đây, bánh bao vừa ngon vừa rẻ đây..."

"Ai khoai lang nướng đây, khoai nướng ngon ngọt đây...Ai khoai lang đây..."

'Bíp...bíp...'

"Mua cá đi chị, cá tươi lắm..."

Âm thanh ồn ào của khu chợ nhỏ vang lên, tuy ồn ào mà tươi vui, nhộn nhịp. Đấy là sức sống của một khu chợ của một thành phố nọ. Cạnh khu chợ là dãy căn hộ cho thuê với giá rẻ, chất lượng dù không tốt nhưng cũng đủ để sống qua ngày, đủ chống chọi với thiên nhiên khắc nghiệt ngoài kia. Cũng vì giá rẻ nên cũng có nhiều sinh viên thường lui đến nơi này. Cái âm thanh ồn ào của chợ đã vang vọng tới tận nơi đây. Chim nhảy nhót trên đường dây điện dài, hót thanh thót, cùng với tiếng người dân đã thay cái đồng hồ báo thức đánh thức người ta dậy...hỏi xem ồn như này ai mà ngủ được cơ chứ?

Trong một căn phòng nhỏ, từng làn ánh sáng khẽ chiếu thẳng vào phòng, lên trên giường nơi một cậu thiếu niên đang ngủ say. Cậu nằm trên giường tư thế rất thoải mái, hàng lông mi dài khẽ nhấp nháy, đôi mắt to màu tím ngọc dần lộ rõ ra, những vệt nắng dần chiếu lên mắt cậu hệt như sao giữa trời đêm. Miệng cậu mấp máy.

"...Diễm An..."

Ánh sáng nhỏ chiếu thẳng vào mắt Minh Thành làm cậu chói mắt, cậu tỉnh rồi nhưng vẫn không biết đâu là thực đâu là mơ.

"...Chưa chết...?"

Minh Thành ngã tay ra nhìn, bàn tay nhỏ gọn hơn đến lạ thường, cậu sờ lên má rồi đến cằm...làn da mềm hơn rất nhiều lại còn chẳng thấy râu đâu cả. Cậu giật mình tốc cái chăn mỏng ra chỗ khác vội vàng chạy tìm lấy cái gương. Đôi đồng tử mở ra như không tin vào mắt mình, cậu sờ nhẹ tay lên gương, nghiêng đầu tự hỏi:

"Nhóc này là ai đây...?"

Cậu lại sờ lại chính bản thân mình lần nữa...không sai đó chính là cậu. Minh Thành vội vã đảo mắt nhìn xung quanh...không phải là phòng cậu. Căn phòng nhìn qua thì chật hẹp nhưng mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp, gọn gàng. Cậu liền chạy ra ngoài, căn hộ nhỏ đến đáng cười, không một đồ đạc nào chỉ đơn giản là bộ bàn ghế ăn nhỏ, căn bếp ảm đạm, lạnh lẽo. Minh Thành cười gượng một cái rồi than trách ông trời.

"...Ông trời à, sao ông không để tôi chết hẳn luôn đi...Lại còn sống lại xuyên vào đâu vậy..."

"Ha...hay! Được!...Không ngờ mấy cái tình tiết trong truyện là không sai, xuyên không gì gì đó lại rơi trúng đầu mình..."

Cậu vò đầu bứt tóc mà đứng trước gương ngắm nghía lại cái thân thể mới này. Nhóc con trước gương có đôi mắt rất đẹp, màu tím ngọc nhưng khổ nỗi cái mái tóc dài che khuất mất rồi. Cậu vén mái sang hai bên từ từ đánh giá, khuôn mặt này đúng là có nét rất giống cậu ở kiếp trước.

"Nhóc này...vừa quen mà cũng vừa lạ...?"

Minh Thành thở dài, rũ mái tóc xuống mà đi dò tìm khắp phòng.



"Chẳng phải trong truyện thường viết khi xuyên không sẽ có một phần kí ức của nguyên thể sao? Tại sao mình lại không có...?"

"Haiz...quả nhiên là phải dựa vào sức mình rồi..."

Minh Thành mở banh cửa tủ quần áo ra, cậu khá sốc khi thấy chỉ vọn vẻn ba bộ quần áo, một bộ là đồng phục mùa hè, bộ kia là quần áo thường ngày còn một cái nữa là áo ấm đồng phục mùa đông, à không... tính cả bộ cậu đang mặc nữa là bốn bộ quần áo rồi. Cậu thở dài một cái, chính cậu cũng không ngờ bản thân mình kiếp này lại nghèo khó đến vậy. Mắt Minh Thành đập ngay vào cái bảng tên trước áo đồng phục, ghi rõ ba chữ "Lưu Minh Thành". Cậu chỉ biết cười gượng một cái rồi nói:

"Ông trời quả nhiên có sở thích trêu ngươi, không ngờ lại xuyên vào một học sinh có tên giống mình..."

Tiếp đến cậu đi đến bàn học, sách vở được xếp rất gọn gàng, chỉ duy nhất một cuốn vở cũ đã phai màu, bị nhàu nát đến đáng thương. Cậu chầm chậm lướt ngón tay lên bìa vở...thì ra đó là cuốn nhật kí. Minh Thành lật từng trang ra đọc, hai hàng lông mày nhíu lại, từng trang vở đều nhăn nhúm, có vài vết ố nhỏ của nước...mắt. Minh Thành nắm chặt tay, bắt đầu đi sâu tìm hiểu về thân chủ này.

Lưu Minh Thành, sinh ra ở trong một gia đình hạnh phúc, bố mẹ hết mực yêu thương cậu. Nhưng một biến cố đã xảy ra lúc cậu 13 tuổi...bố mẹ cậu chết do tai nạn. Người thân...cậu không một ai, họ tranh giành từng tài sản bố mẹ cậu để lại cho cậu...coi như họ cũng có lòng thương mà cho cậu cái căn hộ xập xệ này cùng với số tiền nhỏ đủ nuôi sống cậu hết những năm cấp ba. Chẳng qua đó chỉ là sự bố thí nhỏ của họ để chứng minh cho người ngoài biết họ vẫn quan tâm đến cháu mồ côi của mình. Từ lúc 13 tuổi cậu đã phải tự lập, tự lo cho bản thân mình...Ha...cũng thật nực cười khi cái chết của bố mẹ cậu như một thú vui tiêu khiển để bạn bè cười chê, chọc ghẹo cậu vậy. Từ những năm cấp hai đến cấp ba, cậu phải sống trong cái gọi là sự cười chê, chế giễu của người đời. Mấy cái biệt danh như "đồ dị hợm", "thằng không bố mẹ"...Cậu đã nghe quá nhiều, nghe đến nỗi quen tai, nghe cho đến mức cậu muốn cậu bị điếc để không còn nghe thấy gì nữa.

Bố mẹ cậu chết có gì đâu mà tụi nó vui đến thế...có gì đâu...để rồi cậu trở thành trò vui của tụi bạn...để cậu trở thành nạn nhân của bạo lực học đường...Nét bút đầy sự tủi nhục, đau đớn, buồn bã, căm phẫn của một cậu bé từ 13 đến lúc 17 tuổi vẫn như vậy, trang nhật kí kết thúc bằng nét đậm của ngòi bút đã hư... lời nguyền rủa chính mình...'Cho tôi chết...cho tôi chết...tôi mệt mỏi lắm rồi...'

Minh Thành đóng sầm cuốn nhật kí lại, lòng nhói đau đến lạ thường. Cậu không thể ngờ một đứa nhóc chập chững tuổi mới lớn lại có thể trải qua những chuyện đau đớn như thế này...Cậu còn lo lắng hơn khi cậu nhóc này bây giờ chính là cậu...tương lai sẽ như thế nào đây...?

Minh Thành thở dài nằm bệt xuống giường, hít một hơi cho lòng nhẹ lại. Chợt cậu lại thấy đồng hồ đang điểm 6 giờ 45 phút...Cậu bật người dậy nói to...

"Đi học...đúng rồi là đi học..."

"Hôm nay là thứ mấy..."

"Có cần đến trường không nhỉ...? Aaaa, mày ngốc vậy, tất nhiên là có rồi"

"Mà trường học ở đâu? Đi đường nào?"

Cả đầu Minh Thành đang ong ong, hàng loạt câu hỏi cứ thế tuôn ra. Mở ngay tủ quần áo lấy ra bộ đồng phục, còn cặp sách cậu gom hết sách trên bàn bỏ vào ba lô, cậu nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi chạy ra ngoài.

Cái không khí tươi vui nhộn nhịp của khu chợ gần đó đã làm cậu thấy nhẹ lòng hơn. Minh Thành chạy ngay đến chỗ một dì bán rau hỏi:

"Dì ơi! Cho cháu hỏi, Trường cấp ba Tuệ Linh ở đâu ạ..." Thật may thay cái logo trên chiếc áo đồng phục cũng có ích. Minh Thành mắt nhìn lại ở hai chữ "Tuệ Linh" thấy quen thuộc đến lạ thường.

"Thằng bé này...mới chuyển đến hả. Đi thẳng thấy quán bánh mì rồi rẽ trái thấy một tiệm tạp hóa, sau đó rẽ xuống tầm một đoạn là đến"

"....Dạ vâng, cháu cảm ơn"



Minh Thành cứ thế dùng hết tốc lực mà chạy, lại thêm cái cặp nặng như bỏ mấy tấn đá nữa...hỏi sao Minh Thành chạy nổi cơ chứ. Sau một hồi mò đường cậu cũng tìm ra, mệt mỏi chạy vào. Đứng trước dãy lớp 12 dài, cậu mới ngẩn người tự hỏi:

"Mình học lớp nào nhỉ...?"

May thay một cô giáo đi qua, vỗ vai cậu mà nói "Minh Thành còn đứng trước cửa lớp làm gì...mau vào đi"

Thì ra lớp cậu học chính là lớp cậu đang đứng, lớp 12a3. Minh Thành lễ phép gật đầu chào cô giáo lúc nãy, rồi hít một hơi sâu mở cửa mà bước vào. Cái không khí gượng gạo từ lúc cậu bước vào đây như muốn bóp nghẹt cậu vậy, cả chục con mắt đang nhìn chằm chằm cậu như một con thú lạ. Chợt giọng nói nghiêm khắc của bà cô chủ nhiệm vang lên.

"Minh Thành! Em đi muộn những 15 phút đấy, nêu lí do đi muộn đi"

Cậu cúi gằm xuống mà lí nhí trả lời...

"Dạ...em lạc đường ạ..."

Tiếng cười của cả lớp phá lên, làm Minh Thành đỏ mặt tía tai, cô giáo cũng thở dài mà nói "Em chưa tỉnh ngủ hay sao...đường đi học mấy năm nay lại lạc đường...tìm lí do cũng phải hợp lí đi chứ, thôi về chỗ đi! Hôm nay tạm tha cho em"

Thật may thay Minh Thành đi muộn, ít nhất cậu cũng biết mình ngồi ở đâu, chỗ nào còn trống thì ắt là của cậu. Chỗ ngồi của cậu là bàn cuối cùng, quả thật không quen tí nào, lúc đi học cậu toàn ngồi bàn đầu tiên. Đi lướt qua nhẹ một cái, cậu nhìn thấy hai cậu thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trò chuyện cùng với nhau, trông thật quen mắt. Chỉ là tình cờ nhưng cậu thấy bóng dáng thật quen thuộc.

Chỗ ngồi của cậu nhìn qua thì ổn đó, nhưng phía dưới gầm bàn là chằng chịt những nét vẽ, những câu từ chế giễu cậu. Minh Thành vẫn làm ngơ cho đến khi tiết học bắt đầu.

"Ha...thằng dị hợm đến rồi kìa chúng mày, tao chán quá, chọc nó đi tụi bây"

Một thằng nhóc, áo đồng phục mặc không đúng quy định, tóc nhuộm, tai đeo khuyên, cười mỉa mai nhìn cậu. Minh Thành bất giác ớn lạnh, cậu không thể nào ngờ được rằng bàn cuối toàn những kẻ như vậy.

Minh Thành cậu nghe hết rồi nhưng cũng cắn răng làm thinh. Tụi nó, một đứa vo một cục giấy rồi nhúng màu ném vào người cậu trong giờ học...từ chiếc áo đồng phục trắng tinh thành một chiếc áo bẩn thỉu đầy những màu sắc. Minh Thành vẫn cố gắng chịu đựng, cậu nhặt một mảnh giấy tụi nó ném rồi đọc những dòng chữ trên đó cùng những hình vẽ đồi trụy 'Đồ dị hợm'

Bọn chúng vẫn tiếp tục ném như thế, cậu không chịu được nữa nghiến răng kêu ken két. Cậu không phải Lưu Minh Thành trước đây, hà cớ gì cậu phải chịu đựng mấy bọn khốn này cơ chứ. Sẵn cây compa trên tay, Minh Thành quay phắt lại ném thẳng vào mặt thằng đầu sỏ kèm theo câu chửi mà ít khi cậu dùng đến.

"Bọn khốn!!"

...****************...

Cuộc sống giống như một cuốn tiểu thuyết, và mỗi ngày là một trang. Nếu một trang buồn, trang tiếp theo sẽ hạnh phúc. Vì vậy, đừng lo lắng. Hãy cứ lật sang trang và tận hưởng cuộc sống.