Sau khi đồng đội Trương Hồng Vũ trở về phân tích với anh ấy, Lương Bình mới chợt nhận ra hành động của mình có chút không phù hợp.
Thế nên anh ấy đã xin số điện thoại nhà khách của Trương Thiên, muốn đích thân giải thích với cô.
Có lẽ hai người họ không có khả năng nhưng anh ấy cũng không muốn khiến cô gái mình thích cảm thấy khó xử.
Trương Thiên thầm thở dài, sau đó trịnh trọng nói:
“Vô cùng cảm ơn đồng chí Lương, anh thật sự đã giúp chúng tôi một việc lớn.”
“Vậy thì tốt rồi, tôi giúp được là tốt rồi.”
Lương Bình thở phào nhẹ nhõm, anh ấy do dự một lát rồi mới lên tiếng hỏi Trương Thiên.
“Tôi, nếu tôi và em gặp nhau trong một buổi xem mắt bình thường, liệu chúng ta có thể nào… tiến xa hơn không?”
Anh ấy nín thở tập trung, toàn tâm toàn ý chờ đợi câu trả lời ở đầu bên kia điện thoại.
Trương Thiên im lặng hai giây, sau đó nhẹ nhàng nói:
“Tôi không biết.”
Hai bên đều rơi vào im lặng.
DTV
Một lúc sau, Trương Thiên nói:
“Cho dù như thế nào thì anh cũng đã giúp đại đội của chúng tôi một ân nghĩa lớn, chính là bạn của tôi. Sau này nếu anh muốn ăn đặc sản của chỗ chúng tôi thì có thể trực tiếp nói với anh trai tôi, tôi sẽ nhờ anh ấy mang đến cho anh.”
“Được.”
Lương Bình đáp.
Trương Thiên dừng lại một chút, sau đó nói tiếp:
“Anh là một người tốt, tôi chúc anh sớm tìm được nửa kia của mình, sống một cuộc đời hạnh phúc…”
Trong tình cảnh vừa bị từ chối, đối phương thế nhưng vẫn chủ động giúp đỡ, tính cách thực sự rất tốt, người tốt như vậy nên có một kết cục tốt đẹp.
Giọng nói của Lương Bình truyền đến từ đầu bên kia điện thoại mang theo ý cười, còn có một chút nhẹ nhõm.
“Tôi sẽ cố gắng, cảm ơn em.”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Thiên trở về phòng, kiểm tra cẩn thận máy móc, bọc chúng bằng rơm rạ, lại buộc chặt bằng sợi vải, sau đó mới đặt vào rương gỗ đã phủ sẵn rơm.
Cô thu dọn đồ đạc xong, bấy giờ mới đi đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ.
Ngày mai còn phải ra ngoài ăn cơm với anh Cả và chị dâu Cả, cô bắt buộc phải giữ tinh thần thật tốt mới được.
Ngày hôm sau, anh Cả lái xe chở chị dâu Cả đến như đã hẹn.
Họ đến tiệm cơm ăn bữa trưa trước, sau đó lại đi tới cửa hàng bách hóa.
Chị dâu Cả như thể muốn quét sạch cả quầy hàng, nhìn thấy bộ quần áo nào đẹp là lại kêu Trương Thiên đi thử.
Trong chớp mắt, chị dâu Cả đã mua hai bộ quần áo, Trương Thiên sợ đến mức phải trốn ở sau lưng anh Cả, luôn miệng từ chối.
“Chị dâu, đồ ở đây đắt lắm ạ, một bộ quần áo thôi mà tận 45 tệ!”
Cô không tiếc tiêu tiền cho bản thân nhưng hai bộ đồ này đều là do chị dâu Cả trả tiền, cô không thể để chị ấy tiêu nhiều tiền cho mình như vậy được.
Chị dâu Cả Lâm An trực tiếp nắm lấy tay Trương Thiên, kéo cô ra khỏi sau lưng chồng mình.
Chị ấy cũng không cho Trương Thiên có cơ hội để từ chối, mặt không đổi sắc cầm quần áo mặc lên người cô.
“Em đã giúp nhà chị một ân nghĩa lớn như vậy, cũng chỉ là hai bộ quần áo mà thôi, so với mạng sống của cả nhà chị, chút tiền này chẳng là gì cả!”
Trương Thiên nhìn anh Cả, dùng sức ra hiệu, chẳng nhẽ anh cứ để mặc vợ mình ném tiền qua cửa sổ như vậy sao?!
Trương Hồng Vũ nhìn ánh mắt cảnh cáo của vợ, vội vàng giả vờ như không nhìn thấy, quay người đi xem em họ Ba và Triệu Tùng mua đồ.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Trương Thiên mới được trở về nhà khách với năm bộ quần áo và rất nhiều sản phẩm dưỡng da.
Cô kiệt sức nằm ở trên giường, dù là thế kỷ 21 hay là thời đại này, phụ nữ đi dạo phố đúng là một điều gì đó vô cùng khủng khiếp!
Trước khi rời đi, anh Cả đã báo cho Trương Thiên một tin vui.
“Chị dâu có thai rồi ấy ạ?!”
Trương Thiên có chút không dám tin, nhớ tới việc hôm qua họ còn đi dạo cả một ngày ở bên ngoài, thế là cô vội vàng hỏi.
“Hôm qua chị dâu đi bộ lâu như vậy, em bé không sao chứ ạ?”