Trương Hồng Vũ nghe vậy thì rất vui vẻ.
“Không sao, bác sĩ đã khám qua rồi, bảo cô ấy ở nhà nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn.”
Hôm qua đi dạo về, vợ anh ấy thấy bụng không thoải mái lắm nên đã đến bệnh viện để kiểm tra, sau đó phát hiện mình đã có thai.
Hai người kết hôn được hơn một năm rồi, hiện tại cuối cùng cũng có tin vui.
Nếu vẫn tiếp tục không có tin tức gì, Trương Hồng Vũ còn định đến bệnh viện để khám xem mình có mắc bệnh gì không.
Lúc này Trương Thiên cũng hoàn toàn yên lòng.
Nghĩ tới việc mình mang tin vui này về, người trong nhà chắc hẳn sẽ mừng lắm.
Hơn nữa, chuyện mẹ giấu cô cũng phải nói cho rõ ràng!
Tuyệt đối không thể có lần sau!
…
Lúc về nhẹ nhàng hơn lúc đi rất nhiều, trên tàu hỏa cũng không có quá nhiều người.
Về phần đồ đạc mang về, chỉ cần tìm người vận chuyển xử lý vận đơn.
Sau khi đến thành phố Song Điền, đưa vận đơn xong là có thể lấy được.
Trương Thiên nhìn hai chiếc máy đóng nút chai được khiêng lên xe, chúng đã được bọc rơm và đệm lót vô cùng cẩn thận.
Đường về gập ghềnh quanh co, rất nhiều ổ gà và ổ vịt, chẳng may máy móc va đập vào đâu bị hỏng thì có khác nào bọn họ đi một chuyến không công đâu chứ.
Lúc xe tới đại đội Hồng Quang thì đã khoảng sáu giờ chiều, bầu trời đã chập tối, chẳng bao lâu nữa thì khắp nơi sẽ hoàn toàn chìm vào trong màn đêm.
May mắn vào lúc này, hầu hết các thành viên trong đội đều đang ăn tối ở nhà, xe tải gây ra tiếng ồn lớn, còn chưa chạy đến nơi thì Trương Đại Ngưu đã ra ngoài xem xét tình hình.
“Ông ơi, cháu đã về rồi ạ!”
Trương Thiên từ xa đã nhìn thấy bóng người, bèn thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét lớn.
Cô ngồi ở ghế phụ, xe vừa dừng lại thì lập tức lao xuống, ngồi ở bên vệ đường nghỉ ngơi một lúc.
Thật khó chịu!
Trương Thiên quay đầu nhìn người thân bước ra ngoài, ngoại trừ mẹ Chung Quyên, tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
“Mẹ đâu rồi?”
Cô hỏi em Tư Trương Hồng Binh.
Trương Hồng Binh hất cằm về phía trong nhà, ánh mắt lại dán chặt vào những thứ mà chị gái mang về.
“Mẹ đang ở trong phòng ạ. Chị ơi, chị có mang đồ ăn ngon gì về không ạ?”
Đồ đạc ở khoang sau của xe tải đều được Triệu Tùng và Trương Quốc Khánh dỡ xuống, bao lớn bao nhỏ chất đầy sân như một ngọn núi nhỏ.
“Chú, cháu về trước đây ạ!”
Trương Quốc Khánh xách theo túi lớn túi nhỏ, không quên chào hỏi Trương Vệ Quốc một tiếng.
“Đi đường cẩn thận nhé!”
Trương Vệ Quốc nói.
“Vâng ạ!”
“Đội trưởng, cháu cũng xin phép về nhà ạ.”
DTV
Triệu Tùng nói xong, bèn mang theo đồ của mình vội vã về nhà.
Trương Thiên đứng dậy, lắc đầu cho tỉnh táo lại một chút, chào Triệu Tùng và Trương Quốc Khánh một tiếng rồi bắt đầu mang đồ vào trong nhà.
Vừa đi cô vừa nói:
“Đồ ngon thì nhiều lắm, trong đó có bánh bướm, bánh lưỡi bò, bánh vỏ cua. Anh Cả và chị dâu Cả còn mua cho em quần áo và giày trắng, lát nữa chị sẽ đưa cho em.”
“Giày trắng ấy ạ?!”
Trương Hồng Binh mở to mắt không thể tin được, sau đó mừng rỡ ôm chặt lấy mấy túi đồ.
Sau khi chuyển hết đồ đạc vào trong nhà, ngoại trừ đồ của cô, tất cả đều được để ở trong phòng ăn, chờ mọi người ăn xong sẽ lấy ra xem.
Đúng vậy, Trương Thiên trở về đúng lúc gia đình đang ăn tối.
Tối nay cả nhà ăn mì, mẹ đã xào trứng rồi bỏ lên trên, sau khi trộn đều, gắp một miếng to bỏ vào trong miệng, trong miệng tràn ngập mùi thơm của mì và vị ngọt của trứng.
Trương Thiên lập tức vùi đầu vào ăn, lúc ăn xong mới rảnh rang ngẩng đầu lên nhìn mẹ.
“Mẹ ơi, mẹ cũng nên cho con một lời giải thích chứ ạ? Chuyện xem mắt kia là sao vậy ạ?”
Cô lạnh mặt, giọng nói đanh lại:
“Con đến nơi rồi mới biết, mẹ chưa hề nói với anh trai chuyện hủy bỏ buổi xem mắt, mẹ biết lúc đó con xấu hổ thế nào không ạ?”
Bây giờ nghĩ lại, cả người Trương Thiên lập tức vô cùng khó chịu.