“Em không biết đấy thôi, bọn anh đã phải tốn rất nhiều công sức, đi mấy xưởng sản xuất đồ uống mới tìm được một xưởng chịu bán máy cũ cho bọn anh. Hơn nữa tổng cộng chỉ tiêu tốn chừng này thôi!”
Trương Quốc Khánh giơ một ngón tay lên, vô cùng tự hào nói.
“100 tệ ấy ạ?”
Trương Thiên nhướng mày, nếu chỉ tiêu tốn 100 tệ mà đã mua được một chiếc máy đóng nút chai, cho dù chỉ là đồ cũ thì vẫn rất hời.
Trương Quốc Khánh gật đầu:
“Đúng vậy! Còn phải mời người đó một bữa, tặng thêm hai bao thuốc lá.”
“Quà biếu như vậy là bình thường.”
Trương Thiên cho rằng đây chỉ là mức tiêu phí bình thường, cô căn bản không để tâm.
“Bây giờ chúng ta đã có hai chiếc máy đóng nút chai rồi!”
Trương Thiên cười toe toét nói, sau đó cẩn thận phủ một miếng vải lên trên chiếc máy.
Nụ cười của Triệu Tùng lập tức cứng đờ.
“Hai chiếc?”
Trương Thiên không để ý tới tâm trạng của anh không đúng, tiếp tục nói:
“Đúng vậy, anh Cả vừa gọi điện tới, nói bên xưởng cơ khí Cẩm Sơn vẫn còn một chiếc, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn tiền và phiếu, chút nữa anh ấy sẽ lái xe tới đón chúng ta đi.”
Về việc hai người họ có thể tìm được một chiếc máy cũ nhanh như vậy, cô thực sự vô cùng ngạc nhiên.
Ma Đô lớn đến mức nào chứ? Muốn tìm được người chịu bán máy cũ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không phải là một việc dễ dàng.
Ánh mắt cô nhìn Triệu Tùng tràn đầy sự tán thưởng.
“May là lần này đã mang theo hai anh tới đây, nếu không có lẽ chúng ta cũng chỉ mua được một chiếc mang về.”
Có chiếc máy đóng nút chai cũ này, cho dù bên xưởng cơ khí Cẩm Sơn không bán, cô vẫn sẽ có đồ để mang về, trong lòng Trương Thiên lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thực ra nếu bên phía xưởng cơ khí Cẩm Sơn không có, cô cũng định sẽ làm như Triệu Tùng - đi tìm các xưởng sản xuất đồ uống để tìm mua máy cũ.
Triệu Tùng đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, anh bình tĩnh nói:
“Một chiếc là để đảm bảo, mà mua được hai chiếc thì lại càng tốt.”
Trương Thiên gật đầu, đúng là như vậy.
Không lâu sau, Trương Hồng Vũ lái xe tới.
Anh ấy đã đặc biệt xin nghỉ một ngày chỉ để giúp em gái giải quyết chuyện lần này.
Trương Hồng Vũ cũng không quên đưa vợ đến đây, người một nhà cùng đoàn tụ.
Xưởng cơ khí Cẩm Sơn xa hơn xưởng cơ khí Bảo Kê, phải lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Người mà họ liên hệ đã đứng đợi từ lâu, cả nhóm vừa xuống xe đã được đưa đến nhà kho, máy đóng nút chai cũng nhanh chóng được chuyển giao cho Trương Thiên.
Vốn còn định mời vị chủ nhiệm này một bữa nhưng chú ấy lại xua tay từ chối, còn mỉm cười nói.
“Các cô các cậu đúng là may mắn thật đấy, thật ra trước khi thằng em tôi gọi điện cho tôi, đã có một xưởng sản xuất đồ uống đặt mua chiếc máy này. Nếu đến muộn hơn một chút, e là mọi người đã không còn nhìn thấy chiếc máy này nữa rồi.”
Chú ấy cười ha ha nói.
Trương Thiên hơi cau mày, không nhịn được mà lên tiếng hỏi:
“Em của chú là ai vậy ạ?”
Chủ nhiệm cảm thấy hơi lạ, nhưng vẫn thành thật trả lời:
“Chính là Lương Bình, cậu ấy không phải là bạn của các cô các cậu sao? Sao vậy, Lương Bình không nói cho mọi người biết à?”
Nghe được lời này, Trương Thiên lại cảm thấy có chút phiền phức.
“Anh ấy là đồng đội của anh Cả tôi, có lẽ là đã tình cờ nghe được chuyện này, nên mới thuận tay giúp đỡ một chút.”
Trương Thiên trả lời.
Cô nhìn anh Cả, đối phương cũng có chút phiền não.
Trương Quốc Khánh bên cạnh không hiểu gãi đầu, Triệu Tùng thì trầm mặt, nắm chặt tay, trong mắt lóe lên một vài tia sáng.
Về đến nhà khách, không lâu sau, lễ tân bảo cô đến nghe điện thoại, nói là một vị đồng chí họ Lương gọi đến.
DTV
Trương Thiên thở dài, đứng dậy di nghe điện thoại.
“Xin chào đồng chí Lương.”
Lương Bình ở phía đối diện vội vàng trả lời:
“Xin chào đồng chí Trương Thiên, tôi cũng không phải muốn khiến em cảm thấy khó xử, tôi chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ em mà thôi, mong em đừng có gánh nặng tâm lý.”