Chủ nhiệm nghe vậy thì lắc đầu, nói với vẻ khó xử:
“Loại máy này xưởng chúng tôi cũng không sản xuất nhiều, hàng trong kho đã bán hết rồi. Nến cô đến sớm hơn một chút, tôi còn có thể để lại một chiếc cho cô, nhưng bây giờ… cũng chỉ có thể đợi sau này có nhiều đơn đặt hàng hơn, trong xưởng mới tiếp tục sản xuất, thực sự vô cùng xin lỗi.”
Xưởng không thể nào một lần chỉ sản xuất một chiếc máy, còn là kiểu máy đóng nút chai này.
DTV
Trương Thiên có chút thất vọng, tiếp tục hỏi:
“Vậy bác có biết còn xưởng cơ khí nào ở Ma Đô sản xuất được chiếc máy này không ạ?”
Cũng không thể chỉ có một xưởng cơ khí làm được, nói không chừng các xưởng cơ khí khác vẫn còn máy chưa bán hết.
Chủ nhiệm suy nghĩ một lúc, tìm một quyển sách nhỏ trong tủ sách bên cạnh, lật qua vài trang, chỉ vào một danh sách rồi nói.
“Có lẽ xưởng cơ khí Cẩm Sơn này sẽ có đấy.”
Xưởng cơ khí Cẩm Sơn?
Trong lòng Trương Thiên cảm thấy có chút không ổn, chắc sẽ không liên quan gì đến Lương Bình đâu nhỉ?
Sự nghi ngờ của Trương Thiên đã ứng nghiệm rồi, xưởng cơ khí đó quả thực có liên quan đến đảo Cẩm Sơn – nơi mà Lương Bình đóng quân.
“Người lãnh đạo của xưởng cơ khí đó đến từ đảo Cẩm Sơn, xưởng cơ khí do ông ấy mở ra cũng vẫn luôn liên lạc với bên phía Cẩm Sơn.”
Trương Hồng Vũ lắc đầu.
“Chúng ta đi về trước đi, sau khi về anh sẽ hỏi thăm một chút, xem tình huống thế nào rồi chúng ta bàn lại sau.”
Việc đã đến nước này, Trương Thiên cũng chỉ có thể quay về.
Hy vọng đồng chí Lương Bình lòng dạ rộng lượng, sẽ không bởi vì việc mình từ chối xem mắt mà gây rắc rối.
Trở lại nhà khách, Trương Thiên cũng không để ý rằng hai người ở phòng bên cạnh đã vội vã ra ngoài, không biết là đi đâu.
Mãi cho đến khi ăn tối, cô mới để ý tới hai người không có ở trong phòng.
Trương Thiên đi hỏi lễ tân, lễ tân cũng không biết nên chỉ có thể đợi ở trong phòng, mong hai người sẽ không bị lạc đường…
Anh Cả Trương Hồng Vũ nhanh chóng gọi điện thoại tới.
“Bên phía xưởng cơ khí Cẩm Sơn vẫn còn một chiếc, các em cần gấp thì nhanh chóng đi mua đi, nếu không anh sợ để lâu sẽ bị người khác mua mất đấy.”
Tốt quá rồi!
Trương Thiên vội vàng hỏi:
“Giá bao nhiêu một chiếc vậy ạ?”
“Một cái máy đóng nút chai giá 300 tệ, ngoài ra còn cần 15 phiếu công nghiệp.”
Trương Thiên cau mày, tiền thì đủ, nhưng phiếu công nghiệp lại không đủ.
Lần này cô chỉ mang theo 12 phiếu công nghiệp, nhưng chắc là anh Cả sẽ có chứ nhỉ?
“Anh Cả ơi, anh có phiếu công nghiệp không ạ?”
Trương Thiên giải thích.
“Bọn em chỉ mang theo 12 phiếu thôi ạ.”
“Có.”
Ở đầu dây bên kia truyền đến tiếng lục đồ đạc.
“Vừa hay anh còn đúng ba phiếu, các em đợi một chút, anh sẽ qua đấy ngay.”
“Vâng!”
Cúp điện thoại, Trương Thiên lại sang phòng bên cạnh để xem.
Hai người kia vẫn chưa về, cô đành phải đi ra ngoài.
Vừa định trở về phòng thì giọng nói phấn khích của anh họ Ba vang lên từ phía sau lưng.
“Em gái à, bọn anh vừa tìm được một chiếc máy đóng nút chai cũ, cho dù bên đó không còn, chúng ta cũng không sợ!”
Máy đóng nút chai cũ?
Trương Thiên quay đầu nhìn lại, Triệu Tùng đang bê một chiếc máy được làm từ sắt, trông khá giống với chiếc máy ở trạm sữa.
Khóe mắt cô chứa ý cười, vội vàng mở cửa để hai người họ đi vào.
“Chiếc máy này còn sử dụng được không?”
Trong mắt Trương Thiên lóe lên một tia tò mò.
Triệu Tùng lau đi mồ hôi ở trên trán, giọng nói mang theo tiếng thở hổn hển.
“Vẫn sử dụng được, chúng tôi đã tận mắt nhìn thấy người trong xưởng sản xuất đồ uống đóng một chai, quả thực không có vấn đề gì. Những chai thủy tinh được đóng nút chai bằng chiếc máy này sẽ không bị rò rỉ khi lật ngược.”
Trong lời nói của anh mang theo ý cười, nhưng lại không hề nhắc tới bản thân đã bỏ ra bao nhiêu công sức để tìm được chiếc máy này.
Tuy nhiên, người anh em tốt của Triệu Tùng thì lại không làm như vậy.