“Đường nâu rất tốt cho cơ thể, chúng ta mua năm miếng, trong nhà một miếng, gửi cho anh Cả một miếng, giữ lại một miếng cho nhà anh Hai, hai miếng còn lại sẽ đưa cho ông ngoại và ông Hai ạ.”
Trương Thiên bấm tay tính toán với Chung Quyên.
Chung Quyên suy nghĩ một lúc, cảm thấy ý kiến này không tồi:
“Vậy cứ mua như lời con nói, chúng ta lại mua thêm một ít đồ khô dễ gửi, đến lúc đó tiện thể gửi cho anh Cả của con luôn.”
Mua xong đường nâu, ba mẹ con lại đi mua thêm vài thứ khác, đến khi chất đầy giỏ, lúc này mới lên đường trở về nhà.
…
Vào đêm Giao Thừa, ngày này, cả đất nước Trung Quốc đều chìm đắm trong sự hân hoan.
Kể từ lúc Trương Thiên mở mắt cho đến giờ, cô vẫn chưa ngơi tay một phút nào.
Lúc thì giúp bóc tỏi, lúc thì giúp nhóm lửa, cuối cùng mãi đến buổi trưa cô mới có thể nghỉ ngơi được một chút.
Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn ngon, có thịt viên, chân giò hầm, khoai tây xào thịt, sườn ninh, cá chép kho, vịt quay,…
Cuối cùng cũng thỏa mãn được cơn thèm.
Ăn bữa trưa xong, cả nhà ngồi trò chuyện trên chiếc giường sưởi.
Trên giường bày một dĩa hạt dưa và đậu phộng lớn, Trương Thiên ngồi nghe người lớn bàn chuyện trên trời dưới đất, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, nghe không sót một chuyện gì.
Bữa tối đêm giao thừa cũng cực kỳ thịnh soạn, mẹ Chung Quyên đã nghe theo kiến nghị của Trương Thiên, nấu một nồi lẩu, cả nhà vừa ăn vừa nói chuyện, bữa ăn kéo dài gần hai tiếng đồng hồ.
Ông nội Trương Đại Ngưu bóc hạt dẻ rồi bỏ vào trong miệng, sau đó nhìn về phía con trai, chậm rãi nói:
“Ngày mai vợ con về nhà mẹ đẻ, ngoài miếng đường nâu kia ra, con nhớ mang thêm hai nắm mì sợi, một miếng thịt kho nước tương, ừm, như vậy chắc cũng hòm hòm rồi.”
Trương Vệ Quốc gật đầu, quà biếu nhiều như thế cũng coi như là rất có thể diện rồi.
Ông ấy nhìn về phía con gái đang ngủ gà ngủ gật, vươn tay lay dậy.
“Đừng ngủ, con cố chịu đựng thêm chút nữa đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-134.html
.]
Trương Thiên tỉnh dậy, lắc lắc đầu, sau đó ra ngoài dùng khăn tay thấm nước lạnh để lau mặt, bấy giờ mới tạm thời xua tan được cơn buồn ngủ.
Nhưng nếu có điện thoại di động thì cô cũng không buồn ngủ đến mức này.
“Ngày mai con có muốn về thăm ông ngoại với ba mẹ không?”
Trương Vệ Quốc hỏi con gái.
Trương Thiên suy nghĩ một hồi, vẫn nên đi xem tử, trong ký ức thì họ đối xử với nguyên thân cũng không tệ.
“Có ạ.”
Trương Vệ Quốc lại nhìn về phía con trai:
“Con thì sao?”
Trương Hồng Binh liên tục lắc đầu.
“Con không đi đâu.”
DTV
Ông ngoại và bà ngoại rất tốt nhưng cậu nhỏ và mấy anh chị họ lại rất phiền phức, mỗi lần qua đó, bản thân có thứ gì tốt thì đều bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ cần nói không cho là bắt đầu giả nghèo giả khổ, cậu thực sự rất sợ.
Trương Vệ Quốc cũng không ép buộc, sau khi hỏi xong bèn ngồi xuống bên cạnh vợ nói chuyện phiếm.
Ngọn đèn dầu lúc trước tiếc không nỡ dùng, nay đã thắp cả một đêm, mãi cho đến lúc trời hửng sáng mới tắt đi.
Ngày mồng một đến mồng ba của năm mới là ngày đi thăm họ hàng.
Ăn cơm xong, Trương Thiên bèn mặc quần áo, xách theo giỏ, cùng ba mẹ đi hơn nửa giờ đến đại đội Hồng Tinh.
Bà ngoại của Trương Thiên tên là Chung Tuyết, ông ngoại tên là Chung Kiều, cả hai đều họ Chung, tình cảm giữa hai người cũng rất tốt, sinh ra một nam một nữ, chị cả là mẹ của Trương Thiên Chung Quyên, còn em trai tên là Chung Toàn.
Cũng không biết trong việc giáo dục của hai ông bà có vấn đề gì, Chung Quyên tốt bụng, làm việc cũng nhanh nhẹn, còn người con trai Chung Toàn lại vừa lười vừa tham ăn, cưới được một người vợ cũng tham ăn lười làm nốt.
Nếu như không phải ông lão Chung Kiều thỉnh thoảng nói ra nói vào, chắc có lẽ hai người này cũng chẳng thèm động tay động chân bất cứ chuyện gì.
Bà Chung và ông Chung đã đợi từ lâu, vừa vào nhà, Trương Thiên đã được bà ngoại ôm vào lòng, miệng không ngừng nói cháu ngoan.