“Xem ra tôi cũng phải mua một cái mang về, không ăn thì đặt ở đó để ngắm cũng được.”
“Một cái giá hai xu, anh không tiếc sao?”
“Hai xu thì có gì phải tiếc chứ, dù sao đón Tết cũng phải mua bánh kẹo, vậy mua loại kẹo này không phải cũng như nhau sao. Tôi mà mua lá cờ này mang về, mọi người trong nhà chắc chắn sẽ rất vui.”
“Anh nói rất đúng.”
“Đồng chí, tôi cũng mua một lá cờ đỏ!”
“Tôi mua hai cái!”
Đứa trẻ mập mạp lại kéo tay áo của ba làm nũng:
“Con cũng muốn một lá cờ đỏ! Ba ơi, ba mua cho con được không!”
Ba của đứa trẻ mập mạp bèn cắn một miếng kẹo hổ trong tay, móc tiền từ trong túi ra đưa cho chú vẽ tranh đường:
“Đồng chí, tôi mua ba cái!”
“Ha ha ha, con có cờ đỏ để ăn rồi!”
Đứa trẻ mập mạp hưng phấn hét lên, lại bị ba vỗ một cái vào trán, bấy giờ mới chịu im lặng.
Lúc này, bức tranh đường đã gần hoàn thiện, một nét bút cuối cùng hạ xuống, tiếp đó chú vẽ tranh đường cầm lấy một miếng trúc cẩn thận tách nó ra khỏi khay.
Trong nháy mắt, một bức tranh đường hình lá cờ đỏ vô cùng tinh xảo lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuống, ánh sáng chói lóa được phản chiếu bởi những tinh thể đường trong suốt như thủy tinh, ngay lập tức chạm đến trái tim của những người xung quanh.
Một vài người vốn chỉ đến để xem náo nhiệt, cuối cùng đã không khống chế được tay của mình.
“Bán cho tôi một cái!”
“Tôi cũng muốn mua một cái!”
Chú vẽ tranh đường vốn rất bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy nhiều người muốn mua tranh đường như vậy, chú ấy không khỏi trợn mắt há hốc mồm, lập tức lên tiếng khuyên nhủ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-133.html
.]
“Đừng chen chúc, từng người một, ai cũng sẽ có!”
Trương Thiên đặt sáu bức tranh đường, trong lúc chờ đợi, cô bèn đi mua hai cây kẹo hồ lô chia cho em trai ăn cùng.
DTV
Vừa ăn xong cây kẹo hồ lô, tranh đường cũng đã được vẽ xong.
Lúc này sạp hàng đã trở nên vô cùng đông đúc, Trương Thiên giơ bức tranh đường lên cao, dựa vào Trương Hồng Binh đi trước mở đường, lúc này mới chật vật chen được ra bên ngoài.
Hai người tiếp tục đi dạo chợ, lúc này ngoài chợ bán rất nhiều thứ, Trương Thiên thấy cái gì thích liền bỏ tiền ra mua.
Nhưng đôi khi có một vài thứ có tiền cũng chẳng mua được, chỉ có thể thở dài nhìn người khác mua nó đi.
Khi đi đến chỗ bán thịt, Trương Thiên liếc mắt một cái liền nhìn thấy mẹ mình.
Cô quay đầu giữ chặt em tư, chen qua dòng người đi tới bên cạnh mẹ.
Chung Quyên đang cẩn thận so sánh kích cỡ của những con vịt quay trong lò vịt.
Vịt bán theo con, giá là 5 tệ, thế nên để không bị lỗ, bà ấy nhất định phải mua được con to nhất và béo nhất!
Chị em Trương Thiên nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn ra những con vịt này có điểm gì khác nhau, chỉ cảm thấy con nào con nấy trông đều rất ngon.
Lại một phút đồng hồ trôi qua, Chung Quyên vẫn không nhúc nhích, Trương Thiên quyết định giúp mẹ một tay, trực tiếp chỉ vào một con, nói với người bán:
“Tôi muốn mua con này!”
Lúc này Chung Quyên mới phát hiện ra hai người họ, không để bà ấy kịp ngạc nhiên, người bán đã bọc kỹ con vịt bằng giấy dầu rồi đưa tới.
“Mẹ vẫn chưa quyết định lấy con này mà!”
Chung Quyên không vui, muốn đổi con khác béo hơn.
Trương Thiên trực tiếp đưa tiền rồi nhận lấy con vịt, sau đó cô nắm lấy cánh tay của mẹ mình:
“Con thấy con nào cũng giống nhau mà mẹ. Chúng ta đừng đứng mãi một chỗ nữa ạ, đi chỗ khác xem có gì hay nữa không!”
Vừa nhìn qua, bèn thấy bên cạnh quầy bán gia vị ở gần đó đang để một chiếc bàn bán đường nâu.
Lúc này hầu hết đường nâu được nén thành cục có kích thước bằng một viên gạch, mỗi lần ăn sẽ dùng d.a.o để cạo xuống, khác hẳn với những loại đường được bán trong tương lai, đường nâu lúc này cho dù có cắt ra, bên trong cũng là màu nâu, không hề có một chút màu trắng nào.