Trương Thiên nghe vậy, không khỏi ngại ngùng đến mức đỏ bừng cả tai.
Giỏ đồ mà nhà họ mang đến đã bị mợ Ngô Vân Vân mỉm cười nhận lấy, chỉ là sau khi cô ta đi vào phòng bếp, mãi vẫn không thấy đi ra.
Trên bàn sưởi có đặt một đĩa kẹo, bà ngoại Chung bèn lấy kẹo nhét đầy túi của Trương Thiên.
Chỉ là Trương Thiên cũng không muốn bị mấy đứa trẻ nhà cậu nhìn bằng ánh mắt như muốn g.i.ế.c người nên chỉ có thể dịu dàng dỗ dành bà ngoại, lấy hết kẹo ra để lại chỗ cũ.
Trước khi đi cô có gói mấy quả quýt mới mua hôm qua để vào trong túi xách, đặc biệt mang đến đây cho ông bà ngoại ăn, quýt rất ngọt, hai ông bà ăn rất vui vẻ.
Việc bên phía bà ngoại Chung vừa giải quyết xong, ông ngoại Chung ở bên kia đã bắt đầu hành động.
Ông ấy lấy ra một giỏ bánh hồng, dùng giấy dầu bọc lại rồi nhét vào trong túi xách của Trương Thiên.
Em gái họ Chung Xuân ở bên cạnh lập tức tỏ vẻ không vui.
“Ông nội ơi! Cháu cũng muốn ăn bánh hồng!”
Ông lão bèn lấy một cái đưa cho cháu gái, nhưng đối phương vẫn không hài lòng.
“Tất cả chỗ bánh này đều là của cháu mà! Không được cho chị ta! Chị ta không phải người nhà của cháu!”
Hai anh trai của con bé là Chung Quốc và Chung Thái cũng gật đầu, nhìn Trương Thiên bằng ánh mắt chứa đầy địch ý.
Bà ngoại Chung, ông ngoại Chung đột nhiên sầm mặt xuống.
“Nhóc Thiên là chị họ của các cháu, sao lại không phải là người nhà của chúng ta chứ?”
Em gái nhỏ Chung Xuân càng tức giận hơn, đứng dậy giật lấy giỏ tre đựng bánh hồng, hai anh trai ở bên cạnh cũng đưa tay giúp đỡ.
Lúc này ông ngoại Chung đã thực sự tức giận, đập bàn “rầm” một tiếng, khiến cho nửa số quýt trên bàn rơi xuống đất.
Trương Thiên sợ ông ngoại tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, bèn vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:
“Mấy đứa còn nhỏ, không sao cả, muốn ăn thì ăn, người người được ăn chính là người có phúc.”
Cô cũng cảm thấy hành động của mấy đứa trẻ này cực kỳ không tốt, nhưng cũng không thể để ông ngoại tức giận rồi đổ bệnh được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-135.html
.]
Ông ngoại Chung được Trương Thiên dỗ dành, không vui mà trừng mắt nhìn mấy đứa cháu.
“Đứa lớn nhất cũng chỉ nhỏ hơn cháu một tuổi, như vậy thì nhỏ chỗ nào chứ!”
Thật đúng là không biết xấu hổ, có lúc Chung Kiều thực sự hoài nghi, lúc đầu có phải đã vô tình tính sai, xem nhau thai như một đứa trẻ mà nuôi dưỡng không?
Trương Thiên không biết sự hoài nghi trong lòng ông ngoại, vì để tâm trạng hai ông bà thư giãn hơn, cô đã cố ý gọi mẹ Chung Quyên qua nói chuyện với họ.
Ăn bữa trưa xong, Trương Thiên cảm thấy có chút vô vị, bên ngoài toàn là tuyết, đáng tiếc là cô đã qua cái tuổi nhìn thấy tuyết là phấn khích rồi, cũng không có hứng thú với những thứ như người tuyết nữa.
Có thể là do Trương Thiên nhìn ra bên ngoài quá lâu, bà ngoại Chung cho rằng Trương Thiên muốn ra ngoài nghịch tuyết, bèn nói với vẻ do dự:
“Cháu ngoan, bên ngoài có sói, chúng ta ở trong phòng chơi được không nào?”
Có sói sao? Trương Thiên lập tức trở nên có tinh thần.
DTV
“Ở chỗ chúng ta có sói nữa sao ạ?”
Bà ngoại Chung gật đầu.
“Tối hôm qua có một con sói chạy qua đây, trộm gà của nhà kế toán, nếu không phải có lông sói rụng chỗ lồng gà, mọi người còn cho rằng là Hoàng Bì Tử (chồn vàng) làm nữa đấy.”
Ba con gà, toàn bộ đều biến mất hết sạch, khiến vợ của kế toán vô cùng đau lòng, hôm nay lúc thức dậy sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Ban ngày cũng sẽ gặp sói sao ạ?”
Trương Thiên có chút lo lắng, dù sao thì cô và ba mẹ hôm nay vẫn phải quay về.
Bà ngoại Chung an ủi cô.
“Không đâu, con sói đó đã đi qua đây rồi, mấy ngày tới sẽ không quay lại nữa.”
Trương Thiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhưng em gái họ lại bắt đầu gây sự kiếm chuyện.
“Chị họ ơi, bộ quần áo này của chị đẹp thật đó.”