Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân

Chương 173




Thật ra lượng cơm của Tiêu Bình Thịnh rất lớn, bình thường ăn cơm với Yến Thu Xuân cậu đều ăn hết ba bát cơm còn thêm một bát rau. Tối nay cậu không đến nên nàng không biết cậu đã ăn bao nhiêu nhưng đã tới đây rồi thì chắc chắn là muốn ăn.

Tiêu Bình Thịnh đã thấy thèm từ lâu rồi, thật ra tối nay cậu đã ăn no bảy phần rồi, nương cậu cảm thấy buổi tối nên ăn ít một chút nếu không đêm sẽ khó ngủ. Nhưng bây giờ, cậu cảm thấy trong bụng chống trơn cứ như chưa được ăn gì vậy.

Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Nhị điện hạ ăn không hết thì để lại cho ta!”

Đông Đông nóng nảy: “Đệ! Đệ cũng muốn nữa!”

Yến Thu Xuân múc thêm trước một bát cơm nữa, tính toán lượng ăn lần trước của Chu Chiêu Cảnh rồi cân nhắc đến tâm trạng đang không tốt hiện tại của hắn, không múc cho hắn nhiều, chỗ còn lại nàng cố ý đổi qua một cái bát lớn, múc hết cho Tiêu Bình Thịnh.

Đông Đông đang muốn lên tiếng một lần nữa nhấn mạnh sự tồn tại của mình, Yến Thu Xuân đè cậu nhóc lại, nói: “Qua chỗ Bình Thịnh ca ca của đệ đi, bảo đệ ấy cho đệ ăn hai phần, nhiều nhất là hai phần.”

Đông Đông: “Được rồi.”

Yến Thu Xuân vỗ vỗ bụng cậu nhóc: “Cẩn thận vỡ bụng đấy!”

Mặt Đông Đông đỏ lên, ưu thương sờ sờ cái bụng của mình, sao mà nó no thế.

Yến Thu Xuân bị dáng vẻ đó của cậu nhóc chọc cười, vừa quay đầu lại liền thấy bên môi tiểu nam hài đứng trong góc cũng lộ ra mấy phần vui vẻ.

Nàng thở phào.

Tuy phải chịu một đả kích rất lớn nhưng Chu Chiêu Cảnh không bị dọa sợ đến mức choáng váng. Hắn vẫn là đứa trẻ kia, chỉ là tính cách của hắn có chút thay đổi vì tác động của yếu tố bên ngoài thôi, chứ không phải là sự thay đổi từ trong nội tâm.

Nếu trấn an tốt, hắn sẽ dần tốt lên.

*

Chưa đến nửa canh giờ mà nhà ăn đã lại có người ngồi.

Ngồi bên cạnh Tiêu Bình Thịnh là Đông Đông đang háo hức, bên còn lại là Chu Chiều Cảnh.

Mỗi người một phần cơm rang xì dầu, mỗi phần đều có hai cái thìa. Đông Đông đang muốn bàn điều kiện với ca ca để cậu nhóc được ăn hai phần trước thì Lý ma ma bên cạnh rất biết cách nắm bắt thời gian, hất hàm âm dương quái khí nói: “Yến cô nương, dựa theo quy củ thì nô tài phải thử độc cho tiểu điện hạ.”

Yến Thu Xuân chỉ chỉ cái thìa kia, lạnh lùng nói: “Ở kia, tự thử.”

Ánh mắt Lý ma ma liếc xéo qua, trong lòng thay đổi: “Yến cô nương rất thông minh nhưng lại không quá tôn trọng điện hạ.”



Bà ta nói xong liền cầm thìa lên, múc một thìa, cơm rang tơi xốp, hạt cơm màu nâu nhạt hòa trộn với các loại rau củ, múc một thìa, trên chiếc thìa có chút màu sắc dưới ánh đèn lại hơi bóng loáng.

Lý ma ma khinh thường, làm từ cơm thừa thì có gì mà ngon?

Nhưng khi nhìn thấy thức ăn bên trên thìa, yết hầu bà ta khẽ nhúc nhích, lại có cảm giác thèm ăn. Tiếp theo bà ta há miệng đưa đồ ăn vào trong, đột nhiên ăn một món như vậy, độ mặn vừa phải ăn với cơm sẽ không quá mặn, nhấm nuốt hai cái, ngoại trừ vị từ cơm thì còn có cả nắm mềm, cà rốt giòn giòn cùng với vị ngọt của hạt ngô.

Ăn hết trong miệng, hương vị kia, dường như mỗi một miếng đều ngon đến lạ.

Thật sự thì… Hương vị rất ngon!

Vẻ mặt Lý ma ma nghiêm túc, cô nương này đúng là có chút tài năng!

Lúc Lý ma ma đang nghĩ thầm trong lòng thì Đông Đông cũng đã thành công ăn được một miếng cơm rang.

Mới ăn một miếng mà miệng đã bóng dầu, vừa thỏa mãn lại vừa buồn : “Hu hu hu, ngon quá đi mất!”

Tiêu Bình Thịnh bất đắc dĩ nói: “Ta cho đệ thêm nữa nhé?”

Đông Đông rưng rưng lắc đầu, hai tay xoa bụng, muốn ép cái bụng nhỏ lại nhưng thất lại. Càng sờ cậu nhóc lại càng thấy bụng mình no hơn, chỉ có thể buồn bã thở dài: “Không cần, thật vô dụng, chỉ có chút đó mà cũng không ăn được.”

Tiêu Bình Thịnh dở khóc dở cười, dứt khoát tự mình ăn hết.

Quả nhiên cậu nhóc Đông Đông nói rất đúng, món cơm rang này quá ngon! Cậu cảm thấy mình có thể ăn được nữa!

Trên bàn cơm Chu Chiêu Cảnh cũng bắt đầu ăn, hắn cầm thìa lên, trước tiên là ăn một miếng nhỏ, trong cơm mặn thơm thỉnh thoảng còn ăn phải các loại củ quả.

Nhai nhai, hắn vô thức đặt lực chú ý lên chúng, xem một miếng của mình có thể ăn được hạt ngô ngon tuyệt kia không?

Anan

Miếng này mềm mềm, là một thứ nho nhỏ, thì ra là nấm.

Lại một miếng nữa, là cà rốt.

Ăn miếng cuối cùng, bỗng nhiên hắn cảm nhận được vị ngọt, Chu Chiêu Cảnh chớp mắt hai cái, hơi thở âm u quanh thân cũng bắt đầu trở nên sinh động, hắn ăn được hạt ngô rồi!

Lý ma ma nhìn Chu Chiêu Cảnh ăn ngon, chính bản thân bà ta cũng cảm thấy chưa đã thèm l.i.ế.m liếm môi. Bỗng nhiên cái bụng thầm kêu ục ục mấy cái, bà ta nghĩ điện hạ chưa ăn cơm, bà ta bận trước bận sau đi theo đứa nhỏ này nên thật ra cũng chưa ăn gì cả. Lúc này Nhị điện hạ có đồ để ăn còn bà ta lại không có!

Vừa nãy ăn một miếng cơm rang, bây giờ trong miệng vẫn còn lưu lại hương vị khiến bà ta chưa thỏa mãn, thậm chí còn muốn ăn nữa.