Yến Thu Xuân nghĩ tới những chuyện này, n.g.ự.c quặn thắt khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, nở nụ cười ngồi xổm xuống nói: “Nhị điện hạ, người đã ăn cơm chưa?”
Lúc này Lý ma ma, người vẫn luôn không nói gì, mặt không đổi sắc nói: “Nhị điện hạ vẫn chưa ăn gì cả, hay là Yến cô nương đi làm chút đồ gì ăn đi?”
Yến Thu Xuân không để ý đến người này, tiếp tục chờ hắn trả lời.
Giống như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của nàng, lông mi của tiểu nam hài run lên, ngước mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.
Yến Thu Xuân nắm tay hắn, gọi đám nhóc Đông Đông: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn ngon, muốn ăn là phải đến giúp nha.”
Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp: “Đệ cũng đi!”
“Dì Yến, ta cũng muốn.” Tiêu Bình Thịnh nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ n.g.ự.c nói: “Ta sức lớn, dì Yến cần làm việc gì tốn sức thì cứ tìm ta.”
Uyển Nhi không muốn ăn nữa, buổi tối cô bé đã ăn no rồi, bây giờ không còn sức nữa, thế là cô bé chào tạm biệt Yến Thu Xuân rồi yên lặng trở về.
Yến Thu Xuân mang theo ba đứa bé vào phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, tìm đồ hơi khó, vì ánh nến không thể so với ánh nắng mặt trời được, màu sắc cũng khác biệt, Yến Thu Xuân cũng không thích ở trong bếp vào lúc này. Nếu không phải vì Chu Chiêu Cảnh.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định được nguyên liệu nấu ăn, hai bát cơm nguội, một bắp ngô, một chút cà rốt với chút nấm.
Đầu tiên là để cho Hứa ma ma nhóm lửa, đợi chảo dầu nóng lên là có thể bắt đầu làm cơm rồi.
Còn chưa kịp nấu nướng gì, Lý ma ma đã chạy tới, cử chỉ đoan trang nhưng đôi mắt lại sắc bén như lưỡi dao, đảo mắt nhìn qua căn phòng bếp này cùng với nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị đặt trên bàn, nhíu mày: “Yến cô nương, người định để điện hạ ăn cơm thừa sao?”
Yến Thu Xuân cười giả ý: “Thế theo ý của Lý ma mà là?”
“Đương nhiên là nấu lại cơm mới, sao có thể qua loa như thế!” Lý ma ma trách cứ, trong ánh mắt của bà ta cũng toàn là vẻ không đồng ý, dường như người này chẳng biết gì về lễ nghĩa, không tôn trọng hoàng tộc.
Yến Thu Xuân cười tủm tỉm nói: “Nếu không thì bà vào nấu đi?”
Vẻ mặt Lý ma ma thay đổi, khí thế lập tức yếu đi rất nhiều. Bà ta không biết nấu cơm, nấu thế nào? Chưa kể đến bà ta có làm thì Nhị điện hạ cũng không thích ăn, giọng cũng yếu đi rất nhiều: “Nô tài là người Lục Quý phi chỉ định đến chăm sóc Nhị điện hạ, không làm được những việc này.”
Nụ cười trên mặt Yến Thu Xuân vụt tắt, mặt không cảm xúc nói: “Nếu đã vậy thì đứng có nói gì hết, chỉ cần Nhị điện hạ nhà bà thích ăn là đủ rồi đúng không? Nếu đi nấu lại cơm thì chẳng phải cậu bé sẽ bị đói trong khoảng thời gian chờ đợi này sao? Hơn nữa có một số món chỉ có thể cơm nguội mới làm được!”
Hai cậu nhóc Đông Đông với Tiêu Bình Thịnh cũng tò mò muốn hỏi tại sao dùng cơm nguội mới làm được đồ ăn ngon liền nhau một cái, đều thông minh không lên tiếng.
Lý ma ma cũng bị ánh mắt của nàng dọa sợ run lên, mấp máy môi, cuối cùng chỉ có thể nghẹn lại nhỏ giọng nói thầm: “Làm gì có ai thích ăn cơm thừa!”
*
Yến Thu Xuân không để ý đến người bên ngoài, hơ tay trên chảo dầu lúc nãy cảm nhận nhiệt độ, thấy đã đủ độ nóng rồi liền đứng lên bỏ cà rốt các loại vào trước.
Vốn dầu này là nàng định dùng mỡ heo, mỡ heo mang đi rang cơm sẽ rất thơm.
Anan
Nhưng cân nhắc đến tình trạng của Chu Chiêu Cảnh, mấy ngày này tạm thời ăn chay với hắn vậy.
“Xèo! Xèo!” Dầu nóng gặp phải nguyên liệu nấu ăn phát ra những tiếng quen thuộc. Nhưng lần này không khí trong phòng bếp đang lâm vào cảnh tĩnh lặng đến quỷ dị dường như trong phút chốc đã có thêm sức sống, bầu không khí cũng dịu xuống.
Tiểu nam hài vẫn luôn căng thẳng đứng trong góc không ai chú ý tới cứ nhìn chăm chú vào bóng người đang bận rộn trước bếp lò, tinh tế yểu điệu, lại dường như nổi bật dưới ánh lửa, quanh thân tỏa ra ánh sáng ấm áp khiến hắn buông lỏng.
Hắn chớp mắt tham lam nhìn bóng người trước mặt, ánh nước trong mắt dần nhiều lên, cuối cùng tràn ra ngoài.
Hắn nhớ mẫu thân rồi…
Phòng bếp rất ấm áp, lửa cháy trong bếp lò, tiếng rang thức ăn trong chảo, Yến Thu Xuân thuần thục đổ nguyên liệu nấu ăn vào, cuối cùng là hai bát cơm.
Ưu điểm của cơm nguội là nó tơi, không còn gì phù hợp hơn làm cơm rang. Cơm nguội đổ vào chảo nóng hơi đảo tay một chút, từng hạt gạo trắng tơi ra, hòa chung với màu vàng của hạt ngô, màu cam của cà rốt, màu xám trắng của nấm tạo thành một món cơm rang với màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Tiêu Bình Thịnh ngây người nhìn, hỏi: “Dì Yến, có phải vì cơm nguội dễ rang hơn không ạ?”
“Đúng rồi, Bình Thịnh thật thông minh.” Yến Thu Xuân khen ngợi.
Tiêu Bình Thịnh xấu hổ gãi gãi đầu, tiếp tục xem.
Yến Thu Xuân cho thêm vào trong chảo một thìa muối, tiếp tục đảo tay rang, thấy rang gần được rồi liền cho thêm một thìa xì dầu.”
Ngay lập tức biến cơm rang vốn có chút vàng thành một món màu nâu nhạt trông rất bắt mắt.
Mùi thơm dễ chịu cũng tỏa ra vào lúc này.
Thấy ổn rồi, Yến Thu Xuân bảo Hứa ma ma không cần thêm lửa nữa, lại tiếp tục đảo tay thêm hai cái rồi múc cơm rang xì dầu ra. Trước khi múc nàng còn hỏi: “Bình Thịnh, đệ ăn được bao nhiêu?”