Lý ma ma hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Yến cô nương, không biết đồ ăn của lão thân đã được chuẩn bị chưa?”
Yến Thu Xuân cười: “Không có.”
“Vậy thì làm phiền Yến cô nương đi chuẩn bị một chút, nô tài phải chăm sóc Nhị điện hạ, không thể trì hoãn được.” Lý ma ma mất tự nhiên nói: “Không cần cái khác đâu, cơm thừa như kia là được rồi.”
Yến Thu Xuân ngoài cười nhưng trong không cười nói: “E là phải để cho Lý ma ma thất vọng rồi. Ta ấy à, không phải ai ta cũng nấu cơm cho đâu, có muốn làm hay không là quyền của ta. Hơn nữa chỗ ăn cơm của hạ nhân là ở phòng bếp bên kia, bây giờ ma ma qua đó nói không chừng còn có thể có một bát cơm thừa đấy.”
Thủy Mai đúng lúc tiến lên, tỏ ý nói: “Lý ma ma, phòng bếp ở ngay sau viện rẽ phải, mời ngài.”
Lý ma ma: “…”
Khuôn mặt già của bà ta đỏ lên, trầm giọng nói: “Yến cô nương, lão thân là người Lục Quý phi đặc biệt sắp xếp đi theo chăm sóc Nhị điện hạ.”
“Đúng rồi, liên quan gì đến ta? Nếu không thì để cho Nhị điện hạ nhà bà chia cho bà một chút nhé?” Yến Thu Xuân buông tay.
Một giây sau, hai tay Chu Chiêu Cảnh vô cùng phối hợp bưng bát lên, vùi đầu ăn nhanh hơn.
Lý ma ma vô cùng xấu hổ, giận dữ trừng nàng một cái rồi đi nhanh ra ngoài.
Trong nội cung.
Một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang nửa nằm trên giường, nhìn nữ nhân có vẻ cũng đã hơn ba mươi tuổi, tuy dấu vết của tuổi tác hằn trên khóe mắt, nhưng những nơi khác lại được chăm sóc vô cùng tốt, trông vừa đoan trang lại quyến rũ, cung trang hoa lệ trên người được các cung nhân xử lý rất chỉnh tề. Dù lười biếng nhưng vẫn không lộ vẻ xộc xệch.
Thời tiết cuối tháng có chút lạnh, trong cung điện bày hai lò than, vừa vặn duy trì nhiệt độ trong phòng ở mức vừa phải, không nóng cũng không lạnh.
Một lát sau, nữ tử thoáng động đậy, cung nhân lập tức tiến lên giúp bà ta chuyển hướng, đồng thời sửa sang lại y phục.
Nữ tử thoải mái cong môi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi mở ra, lười biếng nói: “Người bên Tiêu gia phản ứng thế nào?”
Giọng nói kia có vẻ lười biếng nhưng lại lộ ra sự uy nghiêm và lạnh lùng.
Cung nhân vội đáp: “Không nhìn ra được có gì khác biệt, trước giờ người Tiêu gia luôn không thích ra mặt. Mấy năm nay năm nào cũng vậy, người làm trong phủ cũng vẫn như trước.”
Anan
“Hửm?” Lục Quý phi híp mắt lại, giọng nói thâm trầm.
Sắc mặt cung nhân trắng bệch, sợ đến mức trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, chỉ là nàng ta thật sự không biết có gì khác biệt. Trong đầu không ngừng chiếu lại tình huống mình thấy được, cuối cùng nàng ta cũng nghĩ ra được một điều: “Sáng sớm hôm nay có một hạ nhân đưa một bình sữa bò lớn đến Xương Vương phủ.”
Vẻ mặt Lục Quý phi không hề thay đổi nói: “Là đặc biệt đưa qua?”
Cung nhân nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
"Lão Ngũ đâu?”
Cung nhân nhắm mắt nói: "Điện hạ nói phủ đệ mới ngoài cung có rất nhiều chuyện phải làm, mùng một và mười lăm mỗi tháng sẽ trở lại thăm hỏi nương nương"
Đôi mắt Lục Quý phi lạnh lẽo, có chút buồn bực cắn cánh môi, lộ ra mấy phần oán khí, tức giận nói: “Tự đi quỳ một canh giờ đi.”
Cả người cung nhân run lên, lại dường như thở phào, thành thành thật thật đi ra ngoài quỳ. Tuy bị phạt nhưng còn hơn là treo một thanh đao trên đầu. Gần đây tính khí của nương nương càng ngày càng tệ, chủ yếu là do Xương Vương lại đắc thế, các hoàng tử khác đều được phong vương, không còn đãi ngộ đặc biệt như trước nữa.
Nhất là hiện giờ Ngũ hoàng tử phong vương, không thể lúc nào cũng tới hậu cùng được nữa. Không nhìn thấy nhi tử, Lục Quý phi lại càng khó chịu.
Mà vị nương nương này tâm trạng không tốt sẽ trừng phạt những cung nhân như bọn họ. Tuy không để bọn họ chế.t nhưng sẽ khiến cơ thể bọn họ bị thương, nhìn không vừa mắt là lại đổi, quanh đi quẩn lại trong nội cung không biết đã thay bao nhiêu cung nhân rồi nữa.
Nàng ta quỳ trên đất, những cung nhân đang bận rộn khác trong nội cung đều nhìn nàng ta bằng ánh mắt đồng tình, nhưng cả đám không ai dám nói gì, bước chân ngày càng nhẹ hơn.
*
Tiết gia.
Thiếu niên lại một lần nữa lắc lư trở về từ thành Tây bên kia, dung nhan tuấn tú lại có vẻ như đang không được như ý, than thở suốt cả đoạn đường, hoàn toàn không để ý đến một phụ nhân đang đứng bên cạnh nhìn hắn.
Nữ nhân kia nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói: “Tiết Gia Hà, sắp thi hội rồi mà ngươi cứ ra ngoài cả ngày là muốn làm gì đây hả?!”
Tiết Gia Hà dừng lại, chắp tay với nữ nhân kêu: “Nương à, con chỉ ra ngoài đi lòng vòng thôi.”
Tiết phu nhân bước đến gần, giễu cợt nói: “Lão Ngũ, ngươi là do ta sinh ra, chẳng lẽ ta còn không hiểu người chắc? Bên ngoài không có gì mà ngày nào người cũng chạy ra ngoài ấy hả? Thành Tây bên kia có thứ gì câu hồn ngươi đi mất rồi? Chắc là mấy cô nương của viện Câu Lan ——”
“Nương, người đừng có nói bừa!” Tiết Gia Hà xấu hổ lên giọng ngắt mấy lời có phần hơi quá đáng của mẫu thân hắn. Thế nhưng gương mặt đỏ bừng cùng với ánh mắt hơi lóe lên lại để lộ ra hắn đang chột dạ.