Tiêu Thu Nhiên rời khỏi cung của Hoàng Hậu, dọn đến cung dành cho các hoàng tử, y được sắp xếp một chỗ riêng an tĩnh, không ở chung với các hoàng tử khác, dù sao theo lẽ y cũng là trưởng tử của Hoàng Hậu sinh ra, tuổi nhỏ thông minh hơn người, dù cách đây không lâu đã xảy ra nhiều chuyện, thân thể không khoẻ mạnh như trước nhưng vẫn là một hoàng tử thân phận cao quý
Liễu Mặc là một cung nữ, tuổi tác trên lệch hơn y một chút nhưng là người chu đáo, vừa đến nơi nàng đã bắt tay vào dọn dẹp sắp xếp trên dưới. Còn Tiểu Sính cũng là công công nhỏ tuổi, có lẽ hơn ý một hai tuổi, Tiểu Sính thấy Liễu Mặc bận rộn cũng phụ giúp một tay. Sau khi đã sắp xếp xong tất cả thì Tiểu Sính đến nội vụ phủ nhận những đồ cần thiết, Liễu Mặc ở lại cùng Tiêu Thu Nhiên
Lúc này vị công công hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế cũng đếnc nhìn nơi này dọn dẹp tươm tất cũng hài lòng, dù Hoàng Thượng không căn dặn quá nhiều nhưng vẫn dặn dò nô tài như lão phải chú ý một chút, chọn một chỗ an tĩnh cho ngũ hoàng tử ở, cũng thay Hoàng Thượng đưa đến vài thứ
“Ngũ hoàng tử, đây là nô tài theo lệnh bệ hạ mang đến cho người, bệ hạ nói người muốn cùng các hoàng tử khác học tập hay muốn có tiên sinh riêng điều được, Trần lão tiên sinh mấy năm qua vẫn luôn giữ lại trong cung nhưng điện hạ thân thể yếu ớt, cung của Hoàng Hậu cũng hạn chế người ra vào vì vậy làm lỡ thời gian học chữ của điện hạ”
Tiêu Thu Nhiên nghe vị lão công công nói vậy cũng suy nghĩ, nhưng nếu Trần lão tiên sinh có thể dạy y, y vẫn muốn được làm học trò của người, Trần lão tiên sinh là một người am hiểu nhiều thứ, hơn hết người cũng dạy cho y dược lí, là điều y muốn học nhất
“Vậy cảm phiền công công nói với phụ hoàng, ta muốn được Trần lão tiên sinh dạy”
Lão công công nghe vậy trong lòng không khỏi suy nghĩ, ngũ điện hạ thân thể yếu ớt như vậy, sau này không biết phải thế nào đây, thật uổng phí mà, vốn là một hoàng tử có triển vọng về sau nhưng bây giờ ốm yếu bệnh tật, không biết thọ mệnh được bao năm nữa
Sau khi Liễu Mặc đem những vật phẩm được lão công công đưa đến sắp xếp ổn thoả thì liền báo cho Tiêu Thu Nhiên biết
“Liễu Mặc tỷ tỷ, về sau nơi này chỉ có mấy người chúng ta, không cần câu nệ xưng hô, cũng không cần phải để tâm đến người khác, có chuyện gì cứ trực tiếp cho ta biết là được”
“Điện hạ an tâm, nô tỳ được Hoàng Hậu nương nương dạy dỗ, nhất định sẽ hầu hạ và bảo vệ tốt điện hạ. Nô tỳ và Tiểu Sính công công nhất định sẽ không để điện hạ thiệt thòi”
Tiêu Thu Nhiên không đáp lời chỉ gật đầu
Lão công công sau khi trở về liền bẩm báo cho Hoàng Đế mọi chuyện
“Được, nếu nó đã chọn như vậy thì trẫm sẽ chấp thuận chuyện này, ngươi đến chỗ Trần lão tiên sinh nói cho ông ấy lệnh của trẫm, bảo ông ấy dạy dỗ ngũ hoàng tử cho thật tốt vào, chỗ ngũ hoàng tử không cần chú ý nhiều quá mức nhưng có chuyện lớn phải bẩm báo với trẫm”
“Nô tài tuân lệnh”
Hoàng Đế nói xong lại tiếp tục nhìn tấu chương trên bàn, lại là chuyện lập thái tử, bây giờ trong số các nhi tử thì ông không cảm thấy người nào thích hợp để lập làm thái tử cả. Vốn dĩ ngũ hoàng tử xuất sắc, nhưng bây giờ cũng không còn đủ sức nữa, về sau không biết thế nào nhưng hiện tại ông không đặt hy vọng vào Tiêu Thu Nhiên. Mà lục hoàng tử Tiêu Ôn Hạ thì cũng chẳng khá hơn mấy, dù mấy năm qua cũng đã tốt hơn về sức khoẻ nhưng văn chương vẫn còn quá tệ, võ thì không cần bàn chính là đi quyền đi cước còn không ra. Những năm này trong cung hiếm có thêm hài tử được sinh ra, Hoàng Đế không khỏi lo lắng
Nhưng dù thế nào thì chuyện lập thái tử vẫn chưa gấp gáp đến như vậy, có điều đám người Ly gia, Ly tể tướng luôn muốn ông nhanh chóng lập thái tử, chính là muốn ngắm ngầm đẩy Tiêu Ôn Hạ lên vị trí đó. Mà Tiêu Ôn Hạ hiện tại vẫn chưa bộc lộ được điểm nào khiến ông hài lòng để giao cho vị trí thái tử, vì vậy mà Hoàng Đế vẫn chưa suy xét đến
Ở cung Hoàng Hậu, tam công chúa Tiêu Thanh Hân sau khi biết hoành huynh của mình rời khỏi cung của mẫu hậu liền muốn chạy đi tìm nhưng bị các cung nữ cản lại
“Tam công chúa…tam công chúa…người không được ra ngoài, hơn nữa, ngũ hoàng tử bây giờ ở cách xa nơi này, người sẽ không biết đường đi”
“Các ngươi tránh ra cho bổn công chúa. Ta phải đi tìm hoàng huynh của ta, sao hoàng huynh lại không ở trong cung cùng ta và mẫu hậu, tại sao vậy chứ”
Các cung nữ và thái giám không dám nói cho Tiêu Thanh Hân biết mọi chuyện. Tiêu Thanh Hân cũng không biết những chuyện xảy ra năm đó, dù sao lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, chỉ biết hoàng huynh lúc đó bị bệnh rất nặng về sau vẫn không khỏi hoàn toàn. Còn phụ hoàng thì không còn như trước thường xuyên đến nhìn nàng và hoàng huynh. Nhưng cho dù như vậy Tiêu Thanh Hân cũng không mấy để tâm đến chuyện này, phụ hoàng là Hoàng Đế, người bận rộn, không đến cũng không sao, có mẫu hậu và hoàng huynh là được. Bây giờ hoàng huynh cũng không ở bên cạnh, chắc chắn có một nhày mẫu hậu cũng sẽ không ở bên cạnh, nàng muốn ra ngoài muốn tìm hoàng huynh hỏi rõ vì sao hoàng huynh không ở cùng nàng và Hoàng Hậu nữa
Hoàng Hậu hay tin cũng lập tức đi đến, nhìn nữ nhi nhà mình vừa khóc vừa thét muốn đi tìm ca ca thì cực kỳ đau lòng, Tiêu Thanh Hân nhìn thấy Hoàng Hậu liền chạy đến
“Mẫu hậu, mẫu hậu, hoàng huynh đâu rồi, Lung nhi muốn gặp hoàng huynh, có phải Lung nhi chọc giận hoàng huynh nên huynh ấy không ở lại cùng mẫu hậu và Lung nhi không”
Hoàng Hậu nghe vậy mà lòng đều đau đớn, nàng kéo lấy Tiêu Thanh Hân vào lòng vỗ về
“Lung nhi không được nghĩ như vậy, Lung nhi còn nhỏ, đợi con lớn lên một chút mẫu hậu sẽ nói mọi chuyện cho con nghe có được không”
Tiêu Thanh Hân lắc đầu, nàng chỉ muốn hoàng huynh mà thôi, hoàng huynh thân thể yếu ớt lỡ sống ở nơi khác bị người ức hiếp thì sao, làm sao nàng bảo vệ được hoàng huynh, còn có trời lạnh quá hay quá nóng hoàng huynh cũng dễ dàng đổ bệnh, mấy lần nàng nhìn thấy hoàng huynh bị bệnh đến độ thần trí không rõ đã cực kỳ lo lắng
“Nhưng..:nhưng mà…nhưng mà”
“Lung nhi ngoan, mặc dù hoàng huynh không sống cùng chúng ta nhưng mà Lân nhi đã hứa với mẫu hậu nhất định sẽ thường xuyên đến đây thăm Lung nhi của chúng ta. Hoàng huynh của con rất thương con”
Tiêu Thanh Hân nghe vậy cũng bình tĩnh hơn, suy nghĩ đến lúc hoàng huynh trở lại thăm mình, Tiêu Thanh Hân càng cố gắng hơn, muốn thể hiện bản thân tài giỏi cho hoàng huynh nở mặt