Cũng là kể từ khi đó, Hoàng Thượng đối với y cùng muội muội dần như quên lãng mất. Mẫu hậu thì vẫn như trước đây, vẫn yêu thương cả hai người. Thân thể y sau khi trúng độc không thể luyện võ, mẫu hậu cũng vì vậy mà dạy y sử dụng vũ khí phòng thân. Ngược lại muội muội hoạt bát thông minh thì không biết vì sao chẳng có chút nào của một nữ nhi
Tiêu Thanh Hân vừa lên bốn tuổi đã nằng nặc đòi học võ, ở trong cung Hoàng Hậu ít người lui tới, Hoàng Hậu thấy nữ nhi nài nỉ mãi cũng siêu lòng, đồng ý dạy cho Tiêu Thanh Hân học võ. Tiêu Thanh Hân học rất nhanh, phải nói là cực kỳ giỏi, nhìn muội muội sáu tuổi đã có thể cầm kiếm khiến Tiêu Thu Nhiên vừa vui vừa tiếc. Tiếc rằng y không thể
Mà những năm này, Quân gia ở biên cương trấn giữ liên tục ngăn chặn những cuộc tấn công của kẻ địch, tin tức biên cương không an ổn thường xuyên được gửi về. Cũng may rằng Quân gia lần nào cũng thành công thắng trận
Tiêu Thu Nhiên không còn là hoàng tử được sủng ái nhất thì Tiêu Ôn Hạ lại giống như trong truyện, trở thành hoàng từ mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, không chỉ ban thưởng thứ này kia quý báu, còn chọn tiên sinh dạy chữ vỡ lòng cho y. Mọi cái đều như quy cách dạy dỗ của thái tử mà làm. Ly gia cùng Ly Quý phi ngày càng đắc ý. Bây giờ trên triều Ly gia phải nói là bành chướng một phương, ít có người nào dám trực tiếp chỉ tội Ly gia
Tiêu Thu Nhiên mặc dù không có tiên sinh dạy, nhưng mẫu hậu y vẫn dạy cho y, người dù xuất thân từ nhà võ nhưng văn cũng không hề kém cạnh. Vì vậy mà y không hề thua kém những hoàng tử khác. Trong cung cũng có vài vị hoàng tử công chúa được sinh ra. Chỉ có điều tính đến hiện tại thân phận thật sự cao quý chỉ có mấy người
Tiêu Thu Nhiên trải qua cuộc sống bình yên ở cung Hoàng Hậu, y cũng chăm chỉ luyện khinh công, dù không có võ công nhưng khinh công của y thật sự rất tốt, chỉ là mùa đông đến y lại phải bệnh một trận không lớn thì nhỏ kéo dài cả tháng. Mùa hè cũng vậy, mỗi lần như vậy thái y đều được gọi đến đặc biệt chăm sóc cho y
Nghĩ đến trong truyện, Tiêu Ôn Hạ chắc cũng không dễ dàng gì, Tiêu Ôn Hạ đối với nhân vật của y trong truyện chắc cũng hận không kém, có điều y hiện tại thì không hận Tiêu Ôn Hạ chút nào. Dù sao hôm đó là lựa chọn của y. Tiêu Thu Nhiên cũng rất tò mò không biết hai nam chính đã gặp nhau chưa nhỉ. Theo như cốt truyện thì Tiêu Thu Nhiên nhớ rằng Tiêu Ôn Hạ và Chu Thương Bách đã gặp nhau từ lúc nhỏ, Chu gia ban đầu không về phe nào cả nhưng sau này Chu Thương Bách lại đối với Tiêu Ôn Hạ có tình cảm mà đã chọn về phe của Tiêu Ôn Hạ và Ly gia. Vì vậy Tiêu Ôn Hạ có được sự ủng hộ cả văn cả võ. Tiêu Thu Nhiên còn nhớ đến một nhân vật khác nam phị Đông Phương Hạ Lãng. Không biết nam phụ lúc nào mới xuất hiện nữa
Có điều rất nhanh Tiêu Thu Nhiên đã gặp được Đông Phương Hạ Lãng. Tin tức Hạ quốc thua trận, đem hoàng tử đến Thu quốc làm con tin nhanh chóng truyền khắp nơi. Hoàng Thượng không có ý muốn bắt con tin của nước khác làm gì nhưng Hạ quốc tự mình tiến cử, Hoàng Thượng cũng không từ chối. Cứ như vậy Đông Phương Hạ Lãng được đưa đến Thu quốc làm con tin
Mà khi sứ thần Hạ quốc đến mang theo vị hoàng tử Đông Phương Hạ Lãng đến thì Hoàng Thượng cũng cho chuẩn bị yến tiệc tiếp đón, cũng cho người mời Tiêu Thu Nhiên và Tiêu Thanh Hân đến, có điều Tiêu Thu Nhiên lại bị bệnh, phải nằm trên giường cả tháng hơn, thân thể y mới tốt lên một chút, có điều không thể tham gia yến tiệc. Rốt cuộc Tiêu Thu Nhiên cũng bỏ lỡ lần gặp mặt đầu tiên giữa y và nam phụ
Trôi qua thêm hai năm, lúc này Tiêu Thanh Hân đã không còn cầm kiếm nữa mà chuyển sang cầm thương, nhìn cây thương to lớn hơn muội muội của mình thế mà muội muội vẫn cầm lấy một cách nhẹ nhàng khiến cho Tiêu Thu Nhiên như nhìn thấy hình ảnh lúc mẫu hẫu còn nhỏ vậy. Tiêu Thanh Hân đối với võ công và binh khí đều thông thạo tốt. Muội muội luôn nghe chuyện về Quân gia thông qua lời kể của mẫu hậu, liền ấp ủ ước muốn làm nữ tướng quân ra trận giết địch
“Hoàng huynh nhất định sau này muội sẽ ra trận giết địch, đạt được chiến công sau đó đưa huynh và mẫu hậu rời khỏi đây”
Tiêu Thu Nhiên nhìn Tiêu Thanh Hân trước mặt mìn tuyên bố một câu, khiến y chỉ có thể cười rồi xoa đầu Tiêu Thanh Hân
“Được, huynh chờ muội”
Tiêu Thu Nhiên lại không để Tiêu Thanh Hân biết rằng chỉ qua vài hôm nữa sinh nhật 10 tuổi của y đến, y phải dọn ra khỏi cung của mẫu hậu. Năm đó Hoàng Thượng đã ban chiếu chỉ, khi y tròn 10 tuổi sẽ rời cung dọn đến cung của các hoàng tử ở. Nghĩ đến đây Tiêu Thu Nhiên cũng cảm thấy bản thân e là sắp phải bước vào một cuộc sống không dễ dàng. Mong rằng cái thân thể này của y có thể chịu được
Rất nhanh sinh nhật 10 tuổi của Tiêu Thu Nhiên cũng đến, thời gian y phải rời khỏi cung Hoàng Hậu cũng đến. Lần này Hoàng Thượng ngược lại cho công công thân cận của người đích thân đến đưa y đi
Đêm trước khi y rời cung của Hoàng Hậu, Hoàng Hậu đã đưa đến cho y một tiểu cung nữ và một tiểu thái giám hầu hạ
“Lân nhi, đây là Liễu Mặc và Tiểu Sính, sau này sẽ hậu hạ cho con, con có thể sai bảo bọn họ. Đây là người mẫu hậu đã đặc biệt chuẩn bị, cũng là bảo vệ bình an cho con. Sau khi con rời khỏi nơi này mẫu hậu e là không thể bảo vệ con vẹn toàn. Mẫu hậu có lỗi với con”
Tiêu Thu Nhiên biết Hoàng Hậu vô cùng đau khổ, y liền đưa tay lên lau đi nước mắt của nàng
“Mẫu hậu đừng tự trách, người ở lại phải thật khoẻ mạnh, Lung nhi muội ấy còn nhỏ người phải chăm sóc muội ấy thật tốt, cũng phải chăm sóc bản thân. Đừng lo lắng, con nhất định sẽ tìm cách đến thăm người vừa muội muội”
Hoàng Hậu khẽ gật đầu nhưng nàng lại không muốn Tiêu Thu Nhiên đến đây, nàng cũng mong Hoàng Thượng sẽ giữ đúng lời hứa, bảo vệ Lân nhi của họ thật tốt, còn nàng nguyện sẽ ở nơi này mỗi ngày tụng kinh niệm phật cầu bình an cho Hoàng Thượng, cho Quân gia cho cho Lân nhi cùng Lung nhi
Lúc Tiêu Thu Nhiên rời đi cũng không để Tiêu Thanh Hân biết, sợ muội muội biết được sẽ khóc oà lên, nên sau cùng vẫn là trời chưa sáng đã rời đi