Xuyên Thành Tiểu Vương Gia Bị Ghét Bỏ

Chương 13: Ngã Ngựa




Cứ như vậy thời gian lại trôi thêm hai năm, hai năm này, hai năm này cuộc sống của Tiêu Thu Nhiên mặc dù không tệ nhưng bệnh tật quán thân khiến y khó lòng nào như những hoàng tử khác. Y cũng giấu đi tài năng của mình, không để người khác biết. Trần lão tiên sinh cũng hiểu mà giúp y che giấu tài năng. Có điều lão tiên sinh luôn tiếc nuối, vì y là một đứa trẻ tốt, trong số các hoàng tử cũng là người học sâu hiểu nhiều, tuổi nhỏ nhưng so với các hoàng tử đã trưởng thành không hề thua kém. Còn có y thuật của y trong hai năm này cũng ngày càng tiến bộ hơn, đến Trần lão tiên sinh còn không ngờ được

Hai năm này y cũng vài lần đến cung của Hoàng Hậu, dù không thể trực tiếp vào bên trong nhưng có thể nhìn thấy mẫu hậu và muội muội vẫn bình an y yên tâm vô cùng. Mà hai năm này Hoàng Đế đối với Tiêu Ôn Hạ càng có sự yêu thương hơn, Tiêu Ôn Hạ bây giờ khoẻ mạnh không yếu ớt như trước, mà Ly gia cũng ngày càng có tiếng tăm trong triều, Ly Quý phi nắm giữ hậu cung, y còn nghe được Hoàng Thượng có ý định tấn phong Ly quý phi làm Hoàng quý phi, chức vị chỉ sau Hoàng Hậu

Hôm nay vẫn như thường ngày, Tiêu Thu Nhiên cùng Trần tiên sinh học tập, lúc sau Tiểu Sính hối hả chạy đến

“Tham kiến điện hạ, điện hạ, ở học đường bảo người phải đến trường ngựa cùng các vị hoàng tử khác luyện cưỡi ngựa, không đi không được”

Trần lão tiên sinh nghe vậy có chút bất bình

“Điện hạ thân thể yếu ớt làm sao có thể cưỡi ngựa, trước đây không nói, bây giờ thân thể điện hạ như vậy, sao có thể cưỡi ngựa được chứ”

Tiểu Sính không biết nói sao, nhưng phía học đường nói đây là lệnh của bên trên, các hoàng tử đều phải có mặt

“Được rồi, chuẩn bị một chút, ta sẽ đi đến trường ngựa”

Trần lão tiên sinh nghe vậy vội ngăn cản

“Điện hạ không thể, thân thể người yếu ớt, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, để lão thần đến bẩm báo Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng hạ lệnh cho điện hạ sau này không cần như các hoàng tử khác mà làm theo những việc ở học đường”

Tiêu Thu Nhiên lắc đầu

“Tiên sinh đừng lo, cũng đừng đến cầu xin phụ hoàng, phụ hoàng không vui sẽ trách phạt tiên sinh, tiên sinh đừng làm khó chính mình”

Tiêu Thu Nhiên hiểu rõ mọi chuyện, y biết đây chắc là kế hoạch của ai đó muốn gây khó dễ cho y, y cũng không ngại đi xem trò hay của họ, dù sao thì ở một chỗ lâu quá cũng nhàm chán, y muốn đi xem thử bọn họ muốn làm gì. Dù sau chỉ là một đám con nít mà thôi, có thể làm được trò gì, y không phải trẻ con, ở hiện đại cũng gặp đủ loại người, đủ trò bẩn thỉu rồi, y muốn xem thử một đám nhóc con có thể làm ra được trò gì

Tiêu Thu Nhiên gọi Liễu Mặc đến giúp y thay y phục sau đó dẫn Liễu Mặc và Tiểu Sính đến trường ngựa. Khi nhìn thấy y xuất hiện ở trường ngựa, đám hoàng tử lớn nhỏ đều chầm chầm nhìn y, bọn họ ít khi nhìn thấy y, nhưng nhìn thấy y thì không thể rời mắt. Nhiều người nói lục hoàng tử Tiêu Ôn Hạ giống Ly quý phi dung mạo hơn người nhưng ngũ hoàng tử so với lục hoàng tử còn đẹo hơn nhiều, bộ dạng bệnh tật không khiến người ta chán ghét mà có phần muốn trở che hơn. Chỉ tiếc bây giờ Ly gia mới là người có quyền, Ly quý phi mới là người nắm giữ hậu cung, bọn họ không dám đắc tội Tiêu Ôn Hạ



Những hoàng tử nhỏ tuổi hơn thấy Tiêu Thu Nhiên đều hành lễ, riêng Tiêu Ôn Hạ thì không cần

“Ngũ hoàng huynh đến rồi sao, hôm nay các huynh đệ được dạy cưỡi ngựa, nghe nói trước đây ngũ hoàng huynh cưỡi ngựa rất giỏi, không biết có thể biểu diễn cho chúng đệ xem một lần được không”

Tiểu Sính và Liễu Mặc nghe vậy thì giật mình, điện hạ nhà họ làm sao có thể cưỡi ngựa được cơ chứ, thân thể điện hạ yếu ớt sáu năm nay chưa từng cưỡi ngựa lần nào. Tiêu Thu Nhiên không nói gì chỉ ra lệnh cho quản ngựa mang ngựa của y đến. Là con hắc mã năm đó, so với năm đó nơ đã lớn hơn rất nhiều, leo lên cũng không dễ dàng gì

Tiêu Thu Nhiên cởi áo choàng giao lại cho Liễu Mặc sau đó bảo Tiểu Sính đỡ y lên ngựa, khi lệ trên ngựa, cảm giác có chút xa lạ, chắc là do lâu rồi y không cưỡi ngựa. Hít một hơi thật sâu để bình tĩnh và nhớ lại những gì Quân lão hầu đã dạy, y sau đó bắt đầu từ từ thúc ngựa, y có thể duy trì được một lúc, nhanh chóng cưỡi ngựa rồi kết thúc

Mà ở xa xa Chu Thương Bách cũng đang cưỡi ngựa, hắn được đặc cách vào cung cùng các hoàng tử học tập, vốn là con nhà võ, cưỡi ngựa là môn dễ nhất đối với Chu Thương Bách mà bên cạnh Chu Thương Bách còn có một người khác, trang phục vẫn là trang phục của Thu quốc nhưng nhìn kỹ sẽ nhận ra đôi mắt khác màu cũng như mái tóc không giống người của Thu quốc mà giống người của Hạ quốc hơn

Tiêu Thu Nhiên thúc ngựa từ từ chậm rãi, thân thể y không chịu nỗi vận động mạnh nhưng không hiểu vì sao con ngựa của y ngày càng chạy nhanh hơn, Tiêu Thu Nhiên siết chặt dây cương, muốn khống chế tiểu hắc mã nhưng không được. Lúc này Liễu Mặc và Tiểu Sính vô cùng lo lắng, còn đám hoàng tử khác và Tiêu Ôn Hạ thì đang đứng một bên xem trò hay

Đúng lúc con ngựa mất khống chế mà muốn hất văng y xuống ngựa thì bên cạnh xuất hiện hai con ngựa khác cùng với hai người. Một người khống chế tiểu hắc mã của y, một người nhanh tay kéo y rời khỏi ngựa của mình, sau đó tiểu hắc mã của y cũng bình tĩnh trở lại, mà y lúc này đang ở trong lòng của người khác, dù không biểu lộ ra bên ngoài nhưng đôi tay run rẩy của y đã chứng minh được trong tình thế lúc nãy y đã sợ đến mức nào

Khi được người bế xuống khỏi ngựa, Tiêu Thu Nhiên hoàn toàn không đứng vững, Liễu Mặc và Tiểu Sính vội vàng đến

“Điện hạ người không sao chứ”

Tiêu Thu Nhiên lắc đầu, lúc này y mới hoàn hồn lại, nhìn thấy người đang đỡ mình không ai khác chính là nam chính của truyện, Chu Thương Bách, mà người giúp y khống chế tiểu hắc mã lúc này cũng đi đến, nhìn người này khác lạ so với những người khác, y có phần tò mò, nhất là người này trong cao không kém Chu Thương Bách, nét mạnh dù có phần hơi thiếu niên nhưng rất cuốn hút

“Xin điện hạ thứ lỗi vì đã thất lễ”

Chu Thương Bách lên tiếng, người kia cũng lên tiếng

“Khi nãy con ngựa của ngươi là bị thứ gì đó kích thích nên mới như vậy, ngựa của Hạ quốc chúng ta, ta am hiểu rõ nếu không kịp thời e rằng ngươi đã bị quăng xuống ngựa rồi. À quên mất ta là Đông Phương Hạ Lãng, còn ngươi được Thương Bách gọi là điện hạ sao, ngươi là hoàng tử thứ mấy, sao ta chưa thấy ngươi”